Trên đường lớn, Lam Lam cùng Mạt Mạt mỗi người một túi bỏng ngô vừa đi vừa ríu rít trò chuyện. Đột nhiên, Yên Lam nghĩ đến điều gì bỗng trở nên hoảng sợ.
"A! Mạt Mạt, mình quên không gọi điện thoại cho Cận Thế Phong, đã lâu như vậy rồi, Thế Phong chắc là đã kết thúc hội nghị. Cậu lấy điện thoại ra gọi cho Thế Phong đi, mình ra ngoài cũng một lúc lâu rồi, Thế Phong sẽ lo lắng!!!" Trời ạ, cô đi lâu như thế, nhất định anh đã phát hiện ra rồi.
"Ừ, phải gọi điện thoại cho Cận Thế Phong, nếu không anh ta nghĩ cậu mất tích, lại biết mình mang cậu đi, nhất định sẽ phanh thây mình ra mất!" Đang ăn bỏng ngô, Trần Mạt cũng rùng mình mà nói.
Trời ạ, thời gian đã lâu như vậy rồi, chắc chắn Cận Thế Phong đã biết cô biến mất. Cô nên làm gì bây giờ???
"Chết rồi! Sao điện thoại của mình lại hết pin thế này? Vừa nãy rõ ràng còn pin mà!" Hôm nay Trần Mạt cuối cùng cũng đã lĩnh hội được, cái gì gọi là "họa thì nhiều mà phúc chẳng có bao nhiêu".
"Cận Thế Phong mà biết mình mang cậu đi, nhất định sẽ hận chết mình mất!" Trần Mạt rên rỉ. "Đến đây,Lam Lam, đi theo mình!" Vì muốn bù đắp lỗi lầm, Trần Mạt kéo Yên Lam tìm được một cái điện thoại công cộng.
"Ông chủ, làm ơn cho chúng tôi mượn điện thoại một chút!" Không đợi người ta trả lời, Trần Mạt lấy luôn điện thoại, nhanh chóng bấm số.
"Tu…tu…tu" Điện thoại đang được kết nối. Một lúc sau, ống nghe bên kia có người nhấc máy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-tinh-nhan/1230561/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.