Ngay lập tức, hai má Cận Thế Phong dán lên trên mặt Yên Lam lần nữa, cắn nhẹ vào chóp mũi của cô, sau đó vươn đầu lưỡi ra liếm đôi môi đỏ hồng kia. "A ~~" Yên Lam ngâm khẽ một tiếng, con gì cắn cô vậy? Cô lắc đầu, muốn lấy con vậy nào đó đang dây dưa ở trên mặt xuống. "Lam Lam, mau tỉnh lại nha! Bằng không, anh sẽ ăn luôn em!!" Cận Thế Phong ở bên tai Yên Lam nói. Nằm ở trên giường không chịu nổi quấy rối cuối cùng Yên Lam cũng mở con mắt mơ màng, thật lâu, mới nhìn ra người hiện ở trước mắt, cô đáng thương nói, "Thế Phong, vừa rồi trong lúc em ngủ có con gì cắn em!!" Yên Lam tố cáo với Cận Thế Phong, "Hơn nữa, nó còn liếm em! Có phải có con chó con hay không!?" Nói xong, cô đảo mắt nhìn khắp nơi. Nghe lời nói của Yên Lam, Cận Thế Phong nhịn không được cười phá lên,"Lam Lam, em còn chưa tỉnh ngủ đúng hay không, còn đang nằm mơ có phải không?? Làm sao có thể có con cắn em chứ!!" Thật ra là anh, anh ở trên mặt Lam Lam ăn đậu hũ mà thôi, nhưng mà, sẽ không nói điều này cho cô biết đâu nha!! "Phải không? Nhưng mà, nhưng mà cảm giác của em rất thật nha!!" Yên Lam nói, cảm giác rất thật, làm mình tỉnh dậy,đây là giấc mơ sao?? Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL "Được rồi, Lam Lam, không cần nghĩ nữa, nên xuống giường rồi! Tan ca, chúng ta phải về nhà." Nói xong, Cận Thế Phong ôm lấy Yên Lam, để cho cô ngồi ở trên giường tỉnh táo chút. "Thế Phong, em nghĩ, em đi rửa mặt là ổn rồi." Yên Lam mơ màng nói, ngồi thế này, vẫn thấy buồn ngủ quá!! Cô thật muốn ngã thẳng xuống giường lớn, ngủ thêm nữa. Xuống giường, Yên Lam mắt mờ mịt ngái ngủ đi đến phòng rửa mặt. Oành một tiếng,"A......" Một tiếng động vang đến, tiếp theo, trong phòng rửa mặt vang lên tiếng Yên Lam kêu la. Nghe thấy tiếng kêu của Yên Lam, Cận Thế Phong gần như chạy vọt một trăm mét đến đó. "Đau quá a......" âm thanh đau khổ của Yên Lam truyền đến. Chạy đến cửa phòng rửa mặt Cận Thế Phong liền thấy Yên Lam ngồi xổm trước cửa, lấy tay che cái mũi "Lam Lam, em làm sao vậy?" thân mình Cận Thế Phong cũng ngồi xổm xuống. "Thế Phong, đau quá a!" Thấy Cận Thế Phong ngồi xuống bên cạnh mình, Yên Lam tủi thân vội nói. "Đừng che, đến đây, Lam Lam, bỏ tay ra, cho anh xem nào." Nói xong, Cận Thế Phong kéo tay Yên Lam đang che trước mũi, nhìn thấy cái mũi đỏ rực của cô, biết nay vừa xảy ra chuyện gì. "Đụng vào cái mũi sao??" Cận Thế Phong đau lòng nói. "Ừ," Yên Lam gật gật đầu,"Đau quá!!" Giữa hai hốc mắt đầy nước. Cô vừa rồi mơ màng đi đến phòng rửa mặt, nhưng ai ngờ cánh cửa làm bằng chất liệu thủy tinh trong suốt, cô vừa đúng lúc cúi đầu đi vào, đụng vào cái mũi, đau quá!! "Ai!! Lam Lam, sao em không cẩn thận đến như a! Em thật là một đứa nhỏ lơ mơ, anh không biết trước kia em tự lo cho cuộc sống của mình như thế nào!! Như thế này, anh làm sao yên tâm cho em rời khỏi tầm mắt của anh!!" Cận Thế Phong đau lòng nói. Cận Thế Phong đang nói, thấy mũi Yên Lam chảy xuống hai hàng đo đỏ gì đó, "Không tốt, Lam Lam, em chảy máu mũi !!" Anh từ cái giá bên trên lấy khăn mặt xuống, nhẹ nhàng lau đi vết máu, sau đó đưa tay đỡ Lam Lam dậy trên mặt vẫn còn rơi đầy nước mắt, dịu dàng ôm cô, lấy hai tay che cái mũi, bước nhanh ra ngoài. "Lam Lam, em ngồi trên giường chờ anh." Đặt Yên Lam ngồi trên giường, Cận Thế Phong đi ra phòng làm việc, một lát sau, cầm một hộp y tế trở vào, tiếp đó, ngồi ở bên cạnh Yên Lam giúp cô bôi thuốc. Máu mũi ngừng chảy, Cận Thế Phong nhìn cái mũi xinh xắn Yên Lam có chút hồng lên, chắc là đụng thực nghiêm trọng, lại đứng dậy đi đến tủ lạnh, lấy ra một ít đá, dùng khăn mặt bao lấy, nhẹ chườm đá trên mũi Yên Lam. "Khá hơn chút nào không? Lam Lam, còn đau không?" Nhìn chiếc mũi nhỏ xinh của Yên Lam càng ngày càng hồng, càng ngày càng sưng, Cận Thế Phong càng thêm đau lòng. "Dường như hơi đỡ hơn lúc nãy, chườm đá một lúc tốt hơn rất nhiều." Yên Lam rầu rĩ nói, nhưng mà, tại sao cảm giác cái mũi trướng trướng , một cái mũi giống như biến thành hai cái, trở lên rất to. "Thiếu Phong, cái mũi của em trở lên rất to sao? Em sao cảm giác kì quá a?!" Yên Lam buồn bực nói. "Không có, mũi của em vẫn rất đẹp, Lam Lam, vẫn còn rất đau sao? Nếu không chúng ta chờ một chút đi khám bác sĩ được không?" Mắt thấy mũi Lam Lam sưng to như vậy, Cận Thế Phong có chút lo lắng, có phải đụng hỏng cái mũi rồi hay không?? "Không cần, không có việc gì , hẳn là lát nữa sẽ tốt hơn, không cần lo lắng , Thế Phong." Đụng vào mũi có một chút mà phải đi khám bác sĩ, chuyện bé xé ra to quá đi?? Nếu để cho người khác biết, vậy cô chẳng phải rất mất mặt!! "Không đi khám bác sĩ, ít nhất cũng phải đi lấy chút thuốc uống, Cận Thế Phong nói, tay cầm khăn mặt đưa cho Yên Lam, "Lam Lam, em tự cầm đá chườm lên mũi cho bớt đi." Tiếp theo, ôm Yên Lam đi ra ngoài. "A!" Nhìn hành động của Cận Thế Phong, Yên Lam sợ hãi kêu một tiếng,"Thiếu Phong, anh không cần như vậy, mau buông em xuống, em tự mình đi được, em chỉ là đụng phải cái mũi, chứ chân đâu có bị thương, anh mau buông em xuống !! Cứ thế này, đi ra đó, sẽ bị người khác chê cười !!" Ở đây cũng không phải nhà, bộ dạng này để cho người trong công ty thấy, cô không thể gặp người khác. "Không được, vẫn là anh ôm em đi." Cận Thế Phong cự tuyệt nói,"Nếu cho em tự mình đi như em nói, em vốn không có cách bảo vệ chính mình, mà anh cũng không tiện giúp em chườm đá, hơn nữa em đi quá chậm, đá tan hết, cái mũi sẽ rất đau." "Không cần, em hiện tại cảm thấy cái mũi tuyệt đối không đau, có thể không không cần chườm đá, em tự mình đi được, anh mau buông em ra!! Thế Phong!!" Yên Lam sống chết cự tuyệt hành động của Cận Thế Phong, tuyệt đối không thể để cho anh đi ra khỏi văn phòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]