Chương trước
Chương sau
"Chắc chắn là cố tình, bằng không 2 chiếc xe lại có thể đâm nhau trong tình huống như vậy, nhưng lại đâm rất nghiêm trọng!" Trần Mạt phân tích.
"Mạt Mạt, ý cậu là..?" Yên Lam nghe Trần Mạt nói, dường như cũng đoán được gì đó.
"Không sai, Trần Mạt nói đúng" Lúc này, Kỹ Tồn Viễn từ phòng bệnh ngoài đi tới, nói tiếp.
"Việc này không hề đơn giản như vậy, anh vừa mới ở sở cảnh sát về đã nắm qua tình hình là tại thời điểm đó, hai chiếc xe không có khả năng va chạm với nhau. Khi tài xế nhìn thấy tổng tài thì tăng tốc độ. Anh nhìn thấy bên ngoài lái xe tỏ ra rất bình yên vô sự, nhưng ánh mắt của hắn rất kỳ lạ, dường như muốn tránh né điều gì đó, nhưng hắn cũng thừa nhận sai trái, nghĩa trong tâm hắn cũng còn có tính người, tuy nhiên vẫn còn điều gì đó bí ẩn."
"Em nghĩ chuyện này không đơn giản như vậy" Trần Mạt cau mày suy nghĩ nói " Tài xế bộ
dạng rất kỳ quái, nói không chừng có người đứng phía sau thao túng, muốn hại Cận Thế Phong"
"Làm thế nào bây giờ? Rốt cuộc là ai đã giờ trò quỷ quái này, là ai muốn gây tai nạn làm hại Thế Phong?" Yên Lam ở bên cạnh hỏi. Chỉ cần vừa nghĩ đến người nào làm hại Thế Phong nằm viện thảm như vậy, cô nghiến răng căm hận.
"Đúng rồi, Trần Mạt nói rất đúng, chỉ có thể là vậy, anh nghĩ là không có khả năng khác đâu" Kỳ Tồn Viễn ở bên cạnh cũng quả quyết Trần Mạt nói đúng.
"Được rồi, Yên Lam, gần đây các cậu có gặp chuyện gì lạ lùng không" Trần Mạt đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nghiên túc hỏi.
"Gần đây ư? Có chuyện gì lạ ư?" Yên Lam lẩm bẩm, đột nhiên trong đầu nàng hiện ra những tấm ảnh chụp mà Triệu Ngọc Văn đưa cho cô, chẳng nhẽ là cô ta? Không, chắc hẳn là không phải!
"Lam Lam, có đúng thực sự có chuyện gì sao? Cậu nói mau! Chuyện này rất quan trọng"
Trần Mạt thấy Yên Lam vẻ mặt càng thêm suy tư hơn liền vội vàng hỏi.
"Đúng là có một việc rất kỳ quái, đó là trước đó 2 ngày có tấm ảnh chụp như thế này" Nói rồi Yên lam đưa tay vào túi lấy ra một bức ảnh.
Trần Mạt nhìn thấy phía sau bức ảnh chụp cũng rất kinh ngạc. Ảnh người đàn ông ở giữa bức ảnh không nghi ngờ gì nữa, là Cận Thế Phong, mặc dù trông có vẻ trẻ con hơn. Nhưng ngưỡi phụ nữ trong lòng hắn là ai? Hai người đúng là một cặp tình nhân yêu nhau thắm thiết.
"Lam Lam, cậu không cần để ý đến cái ảnh này, là người, ai chẳng có quá khứ, huống chi Cận Thế Phong là người đàn ông lịch lãm như vậy. Các cậu có chuyện gì cũng phải nói rõ Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
ràng, đừng có đem chuyện gì giấu ở trong lòng, nhé" Trần Mạt nhìn bức ảnh trên tay, sợ
Yên Lam suy nghĩ này nọ, liền nói để an ủi cô.
"Không, Mạt Mạt, mình sẽ không suy nghĩ lung tung đâu. Thế Phong đã giải thích với mình rồi, mình đã biết cô gái trong ảnh là ai, mình sẽ không nghĩ lung tung đâu. Cảm ơn cậu đã quan tâm." Yên Lam trả lời.
"Hử?" Nhìn thấy bức ảnh, Kỹ Tồn Viễn kêu lên một tiếng "Lam Lam, làm sao em lại có được tấm ảnh này vậy?"
Nhìn vẻ mặt Kỳ Tồn Viễn kinh ngạc, Yên Lam cảm thấy khó hiểu liền hỏi "Sao? Anh biết về tấm ảnh chụp này sao?"
"Ừ, anh biết cô gái trong ảnh là ai." Kỹ Tồn Viễn gật đầu nói "Làm thế nào em có được tấm ảnh này?"
"Đúng là cô ta gửi cho em" Yên Lam liếc nhìn cô gái trong tấm ảnh chụp nói.
"Đúng là cô ta sao?" Kỳ Tồn Viễn không tin hỏi?
"Vâng" Yên Lam gật đầu.
"Lẽ nào?…." Kỳ Tồn Viễn nghi ngờ nhìn Yên Lam "Đúng là cô ta sao?"
"Em cũng không rõ lắm đâu". Yên Lam nói "Chỉ có điều, trước khi Thế Phong gặp chuyện chẳng lành, có nhắc em phải cẩn thận với cái cô Triệu Ngọc Văn này"
"Được rồi" Kỳ Tồn Viễn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó liền nói "Ngày hôm nay, hình như tổng tài nhận được điện thoại của Triệu Ngọc Văn."
"Cái gì?Là cô ta thật sao?" Yên Lam không dám tin nói "Vì sao cô ta lại làm như vậy?"
"Lam Lam, em không nên kích động như vậy. Chúng ta bây giờ đều đang là suy đoán, có thể không phải như vậy, tất cả phải chờ đến khi tìm được chứng cứ mới nói." Kỹ Tồn Viễn nói.
"Không, nhất định là cô ta làm, Thế Phong đã dặn em rồi. Anh ấy muốn em cẩn thận với cô gái đó." Yên Lam khắng định nói.
"Được rồi, học trưởng, anh có biết vì sao hôm nay Thế Phong ra về trước giờ không" Bình thường Thế Phong không rời bỏ công việc sớm như vậy." Yên Lam đột nhiên hỏi.
"Anh cũng không biết, chỉ là sau khi tổng tài nghe điện thoại của cái cô Triệu Ngọc Văn thì đi ra ngoài, cậu ấy nói đã tìm được em rồi. Tiểu Lam, em không nhận được điện thoại của cậu ấy à" Kỳ Tồn Viễn quay sang Yên Lam hỏi.
"Không có ạ. Em không hề nhận được điện thoại của Cận Thế Phong." Yên Lam nói, lấy điện thoại ra xem, không nghĩ đến có cuộc gọi nhỡ, vậy phải làm sao đây?
Cô cũng không nghe được tiếng điện thoại. Vì sao lại như vậy? Yên Lam đột ngột nhớ lại, chẳng lẽ là anh Mậu Đức. Cô nhớ kỹ thời gian gặp Mậu Đức, cô có đi vào toilet, điện thoại không đem theo người. Lẽ nào đúng là anh ta?
Nhìn vẻ mặt Yên Lam đau khổ, Trần Mạt cảm thấy không đành lòng, liền nói "Lam Lam,cậu không cần nghĩ nhiều như vậy, chuyện gì cũng đều chờ cho đến khi sự việc được làm rõ hơn rồi hãy nói. Bây giờ, điều quan trọng nhất là chờ Cận Thế Phong tỉnh lại."
"Vâng" Yên Lam gật đầu, đôi mắt hướng về phía gường bệnh của Cận Thế Phong. Thế Phong, tỉnh lại đi anh! Chỉ cần anh tỉnh lại, chỉ cần anh tỉnh lại… Cô cúi đầu, tiếng khóc não nề tràn ngập phòng bệnh.
Vẫn đang giữa cơn mê man, Cận Thế Phong dường như nghe thấy tiếng khóc của một người con gái, tiếng khóc khe khẽ cũng làm lòng anh đau, cứ như có một cây đao đâm vào tim anh vậy. Không muốn làm người yêu mình đau thương như vậy nên Cận Thế Phong liều mạng muốn mở hai mắt ra. Đáng tiếc là hai mí mắt giống như có hàng nghìn cân đè lên, không làm sao mở mắt ra được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.