Chương trước
Chương sau
Cận Thế Phong khóe miệng hơi chút mỉm cười, nụ cười có thể làm người ta mê say. Đã không có chuyện gì, không có chuyện gì, vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi a. Chỉ cần Lam Lam không có chuyện, vậy là tốt rồi, cái gì cũng không quan trọng. Rốt cục cũng thở dài nhẹ nhõm một chút, Cận Thế Phong không kiềm được nước mắt chảy xuống đến gò má. "Bộp!"
một tiếng động vang lên.
Rốt cục, cửa phòng cấp cứu cũng mở, các bác sĩ đẩy Yên Lam từ trong phòng ra, Cận Thế Phong lập tức chạy đến bên cạnh giường bệnh, ánh mắt cũng không chớp chỉ nhìn chằm chằm Yên Lam đang nhắm mắt trên giường bệnh. Bên cạnh giường bệnh là cây treo một túi máu, từ túi máu chảy xuôi xuống truyền vào ống tiêm để chảy vào cơ thể đang hôn mê của Yên Lam.
Cận Thế Phong ở phía sau lo lắng cũng đi theo vú Trương mẹ đi lên, nôn nóng muốn nhìn tình hình hiện tại của Yên Lam, nhưng ở trước cửa phòng bệnh bọn họ bị các y tá ngăn ở bên ngoài, bởi vì bác sĩ còn làm một loạt kiểm tra lần nữa.
Nhìn qua lớp kính, Cận Thế Phong nhìn thấy Yên Lam nằm im ở trên giường bệnh, gương mặt tái nhợt không có một chút sự sống, chỉ nằm bất động ở nơi đó, cũng không nhúc nhích, chỉ có ngực hơi hơi phập phồng mới chứng minh giờ phút này nàng còn sống.
Khi đã xác định tình trạng hiện tại Yên Lam đã ổn định, bác sĩ mới tháo khẩu trang đi ra khỏi phòng bệnh.
"Bác sĩ, cô ấy thật sự không sao chứ?" Nhìn thấy bác sĩ từ phòng bệnh đi ra, Cận Thế Phong cùng vú Trương nhanh chóng chạy lại, gấp gáp nhìn bác sĩ, nước mắt trên mặt còn chưa khô, thật lo lắng muốn nghe bác sĩ nói Yên Lam đã không có chuyện gì.
"Đúng vậy, các người yên tâm đi, may mắn là cứu giúp kịp thời, bệnh nhân thật sự không có chuyện gì, các ngươi không cần lo lắng , chỉ là cô ấy mất máu quá nhiều, hiện tại đã truyền máu cho cô ấy rồi, không lâu nữa sẽ tỉnh lại." Bác sĩ an ủi nói.
"Thật vậy sao?"
"Là thật, tôi cam đoan!"
Nghe được bác sĩ cam đoan, Cận Thế Phong cùng vú Trương mới bớt căng thẳng "Nhưng mà......"
Nghe bác sĩ hối tiếc nói, Cận Thế Phong vất vả lắm mới bình tĩnh lại khẩn trương lên, "Nhưng mà cái gì? Bác sĩ, ngài sao không nói hết lời? Ngài nói đi, Lam Lam có phải có chuyện gì hay không?"
Bác sĩ vẻ mặt tiếc nuối nói, "Cô ấy không có chuyện gì, nhưng mà đứa bé trong bụng đã không giữ được."
"Cái gì?" Cận Thế Phong nghẹ ngào kêu lên, "Ngài nói Lam Lam cô ấy đã mang thai, nhưng mà hiện tại đứa nhỏ đã không còn?!!"
Khó khăn lắm nước mắt mới ngừng bây giờ lại chảy xuống, hắn thật không ngờ Lam Lam đã mang thai , hơn nữa lại là con mình. Nhưng mà, hắn lại tàn nhẫn chính tay mình giết chết đứa nhỏ.
Trời ơi!! Hắn thật sự là không bằng cầm thú! Vì sao lại như vậy??!!
"Đúng vậy, thai đã được gần hai tháng." Bác sĩ lắc đầu nói.
Nhìn Cận Thế Phong bộ dạng cực kỳ bi thương, bác sĩ nhịn không được an ủi hắn, nói, "Cận tiên sinh, xin anh nén bi thương, không cần quá thương tâm . Bằng không, thân thể của anh cũng sẽ suy sụp !! Bệnh nhân khi tỉnh lại, rất cần ngươi an ủi, bây giờ anh không được suy sụp!! Các người còn trẻ, đứa nhỏ về sau nhất định sẽ có!"
Nói xong, bác sĩ thở dài, xoay người rời đi, phòng bệnh chỉ còn Cận Thế Phong và vú Trương.
Nhìn Cận Thế Phong thật đau khổ, vú Trương nhịn không được cũng an ủi hắn, tuy là chính bà so với hắn không khá hơn bao nhiêu.
"Thiếu gia, cậu không cần thương tâm , coi như đứa nhỏ này cùng các người chưa có duyên đi! Về sau còn có thể có, hiện tại quan trọng nhất là thân thể của Lam tiểu thư, cậu bây giờ
không thể ngã xuống! Nếu cậu cũng suy sụp, Lam tiểu thư làm sao bây giờ dây?"
"Nhưng mà, vú Trương......" Cận Thế Phong thống khổ nói, "Đó là con của tôi! Là con của tôi và Lam Lam, nhưng chính tay tôi lại giết nó, bà nói xem, tôi vì sao lại làm như vậy !? Tôi quả thực không phải là người! Tôi cũng không bằng cầm thú, hổ dữ còn không ăn thịt con!
Nhưng mà tôi!! Nhưng mà tôi hiện tại!! Tôi không phải là người.
Cận Thế Phong vẫn trách cứ chính mình, mắng nhiếc chính mình, trong lòng hắn đau xót, chỉ sợ trong khoảng thời gian ngắn, sẽ không dậy nổi. T.r.u.y.ệthegioitruyen.com
"Nhưng mà, thiếu gia, cậu cũng không thể nói như vậy! Cậu cũng không biết Lam tiểu thư
có thai, cậu cũng không nên tự trách mình."
Nhìn Cận Thế Phong biểu tình hơi buông lỏng, vú Trương không ngừng cố gắng khuyên bảo, "Thiếu gia, nếu cậu biết sai lầm của mình rồi, vậy cậu cần phải sửa chữa, cậu phải chờ Lam tiểu thư tỉnh lại, đối tốt với cô ấy! Bởi vì, lúc này đây đả kích đối với Lam tiểu thư mà nói là rất lớn ."
"Nhưng mà, vú Trương! Tôi thật sự...... Tôi thật sự không chịu nổi! Chỉ nghĩ đến đó là con của tôi, lại nghĩ đến mình tự tay giết chết đứa nhỏ, tôi đau lòng đến chết, lòng tôi rất đau!
Tôi thực đáng chết!" Nói xong, Cận Thế Phong ôm bà mà khóc.
Nhìn giờ phút này Cận Thế Phong thật yếu đuối, vú Trương cũng bi thương không ít hơn so với hắn, thiếu gia là bà một tay nuôi lớn ! Chưa từng thấy hắn đau khổ đến như vậy! Có câu nam nhi không dễ rơi lệ, đó chính là bởi vì chưa tới thương tâm đúng chỗ đi!? Đứa nhỏ đã không còn, đó là cú sốc quá lớn!!?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.