Yên Lam vội vàng khoát khoát tay nói "Con không sao đâu, ông ngoại. Con chỉ là quá cao hứng!" Lúc này Liễu Thì Nguyên mới thở dài một hơi.
"Lam Lam, anh có một ý kiến, không biết em có đồng ý hay không?" Cận Thế Phong buông đũa, thái độ dè dặt nói.
"Được, anh nói đi." Yên Lam chăm chú lắng nghe.
"Anh, anh nghĩ, thà để tiểu Triết một mình ở phía Nam dưỡng bệnh, không bằng để cậu ấy dọn đến đây ở với ông ngoại, ở đây ông ngoại sẽ chăm sóc cậu ấy thật tốt, bọn họ ở đây có người bầu bạn, cũng không cô đơn. Sau này, em muốn đến thăm tiểu Triết cũng tiện." Cận Thế Phong nói một mạch như vậy, trước đó cũng chưa hề nhận được sự đồng ý cuả hai người được nhắc đến, đơn giản chỉ là một chút cao hứng mà khởi xứng.
Liễu Thì Nguyên lập tức tươi cười rạng rỡi, hết sức vui mừng, vỗ vào đùi một cái "Tốt, đó đúng là một sáng kiến hay, người già vốn nên có một người bạn. Mấy năm nay, ông đều sống cô đơn một mình quá lâu, ý kiến của Thế Phong rất hay, ông ngoại tán thành cả hai tay. Cậu bé Tiểu Triết này, rất láu lỉnh, ông rất thích, nhưng mà, cũng không biết, Tiểu Triết có nguyện ý đến bầu bạn cùng ông già này hay không chứ?"
"Tiểu Triết đương nhiên sẵn lòng, ông ngoại, con cũng rất thích ông nha!" tiểu Triết vội nói.
"Vậy Lam Lam, quan điểm của em thế nào?" Cận Thế Phong xem cả hai đương sự kia đều đồng ý, thì xoay người lại hỏi Yên Lam.
"Em, em đương nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-tinh-nhan/1230464/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.