Tư Duệ ngủ một giấc dậy thì mặt trời đã tắt. Đến bây giờ cô vẫn nghĩ là chuyện cô và anh làm lành chỉ là giấc mơ thôi. Tư Duệ ngồi dậy, đi vào trong phòng tắm, cô ngắm mình trong gương rồi tự nhéo mình một cái vào má. Ui da, thật là đau. Vậy tức là cô không có mơ hay sao?
-"Bảo bối! Em làm gì đó?"
Tư Duệ đang tự độc thoại một mình trong phòng tắm thì anh đi vào, giọng nói của anh khiến cô giật mình, cả người mất thăng bằng ngã ngửa ra.
-"Aaaaaaaa!"
Tư Duệ nhắm mắt hét lên, cô xác định phen này ngã không kịp ngáp rồi. Nhưng khoan đã, cô không thấy đau mà còn thấy eo mình có thứ gì đó ôm chặt. Cô từ từ mở mắt ra, đập vào mắt cô là khuôn mặt như tạc tượng của anh, cô chớp chớp mắt nhìn anh, mặt đỏ ửng như hai trái cà chua chín. Anh thấy bộ dạng đáng yêu của cô như vậy, liền bật cười rồi nói:
-"Em phải cẩn thận chút chứ? Em là phụ nữ mang thai đó."
-"Tất cả là tại anh đấy."
Cô bĩu môi càu nhàu.
-"Ừ, tất cả là tại anh. Vậy đã được chưa? Bây giờ em mau thay đồ đi, chúng ta xuống nhà ăn tối."
Chu Thiệu Huy nói rồi buông cô ra, để cho cô đứng ngay ngắn trở lại. Tư Duệ đi ra bên ngoài thì thấy một đống đồ với các túi lớn nhỏ đặt trên giường. Cô tò mò hỏi anh:
-"Mấy thứ này là gì?"
-"Quần áo anh mới mua cho em. Em mặc xem có vừa không?"
Tư Duệ từ từ bỏ từng túi đồ ra xem.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-tinh-nhan-voi-tong-tai-ac-ma/787071/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.