Rời khỏi gia đình đã lâu, Vân Mộng trở lại vào một buổi chiều nắng nhạt, tâm trạng cô cũng có chút lâng lâng. Mẹ và em trai cô sớm nhận được tin tức, đứng trước cổng biệt thự cùng ba mẹ của Lục Cẩn Hiên.
Khi nhìn thấy trên tay cô và anh mỗi người ôm một đứa trẻ bụ bẫm đáng yêu, mẹ cô suýt thì tụt huyết áp mà ngất xỉu. Môi bà run bần bật:
“C-Con, con ai đây?”
Vân Kiên cũng trố hết cả mắt, cậu nhớ mấy bữa trước lúc còn ở trên đảo thì chị mới có thai thôi, sao bây giờ cháu cậu đã lớn đến mức này rồi?
Bà Vân xông lên đầu tiên, vẻ mặt hoảng hốt:
“Ôi trời ơi, con tôi, không, cháu tôi…”
“Mẹ…” Vân Mộng khó lòng giải thích.
Lục Cẩn Hiên lúc này ở bên cạnh giải vây cho cô:
“Bác gái, thật ra cháu và cô ấy đã có con với nhau lâu rồi, chỉ là vì vài chuyện mà chưa kịp nói với bác.”
“Lâu rồi… Là khi con bé còn học đại học?” Bà Vân là người duy nhất không biết bí mật của gia đình Lục Cẩn Hiên, anh nói bà liền tin, sau đó sốc đến nỗi nói chuyện vấp tới vấp lui.
Lục Kình hắng giọng cứu vớt tình hình:
“Nếu hai đứa đã về thì vào nhà trước đi.”
Lúc này, Vân Mộng mới chú ý đến ông và người đứng bên cạnh. Lục phu nhân trước kia già yếu không chịu nổi, hiện tại đã trở về dáng vẻ vốn có, mặc dù trông vẫn già hơn Lục Kình một chút, nhưng vẫn tính là một người phụ nữ xinh đẹp và đoan trang. Cũng vì thế, bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-tinh-nhan-sa-vao-vong-tay-cua-ac-ma/1730022/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.