Lời xin lỗi và âm thanh vang dội kia khiến Lục Tử Tiệp hơi hạ giọng:
“Chị làm sao thế?”
“Tôi tự đánh chính mình thôi! Tôi xin lỗi vì đã làm cậu bị tổn thương…”
Lục Tử Tiệp che miệng, hai gò má đỏ bừng bừng không cách nào tiếp tục nghe nữa. Cậu điên rồi, sao có thể thích người phụ nữ này chứ?
Chu Lệ tiếp tục nói:
“Chuyện hôm nay tôi không hề khai báo với cảnh sát, cậu yên tâm đi, cậu sẽ an toàn thôi. Còn có… Lần sau, tôi… đến nhà cậu chơi được không?”
“Chị không sợ tôi hút máu à?”
“Ừ thì… hơi sợ.”
Nhưng Vân Mộng cũng có thể ở bên cạnh Lục Cẩn Hiên, tại sao cô thì không chứ? Huống chi Lục Tử Tiệp đẹp trai lại còn giàu có, cùng lắm cho cậu ta liếm một chút máu!
Chu Lệ úp mặt vào gối, càng nói càng xấu hổ, sau đó giấu mình trong chăn và hét ầm lên.
…
Lại qua vài ngày, Lục Cẩn Hiên trở về thành phố và mang theo thư tay của Vân Mộng về cho mẹ cùng em trai cô.
Khi nhìn thấy nét chữ quen thuộc của chị gái, Vân Kiên lại khóc ngay tại chỗ. Lần thứ mấy nhóc con này nhõng nhẽo rồi, Lục Cẩn Hiên đếm không nổi.
Bà Vân đánh con trai một cái, mắng:
“Đàn ông đàn ang khóc cái gì mà khóc?”
“Mẹ đánh con hoài vậy? Lát nữa mẹ cũng vào phòng khóc cho xem!”
Hai mẹ con họ mong ngóng Vân Mộng một thời gian rồi, bất kể lúc nào Lục Cẩn Hiên mang thư về họ cũng khóc, chỉ khác ở chỗ bà Vân tìm chỗ kín đáo rơi lệ, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-tinh-nhan-sa-vao-vong-tay-cua-ac-ma/1730013/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.