Việc bị Chu Lệ phát hiện chỉ như một nốt nhạc trầm trong cuộc sống của anh em nhà họ Lục. Có Vân Mộng không ngừng khuyên bảo và hứa hẹn, mọi chuyện cũng dần dần lắng xuống.
Thành phố dần trở về trạng thái yên bình, không còn nhiều những cái chết kỳ quái, sự tĩnh lặng này khiến Lục Cẩn Hiên cảm thấy bất thường. Chúng ẩn nhẫn chờ đợi mấy trăm năm, sao có thể dễ dàng bỏ qua cho con mồi là Vân Mộng được chứ? Vì vậy, anh càng thêm cẩn thận.
Qua một thời gian, Vân Mộng khỏe mạnh trở lại và tiếp tục đến chỗ Lục gia hiến máu. Lục Ảnh quả thật là thiên tài trong việc điều chế, hơn nữa thuốc có công dụng tốt hơn dự đoán, sức khỏe của Lục phu nhân đã tốt lên rất nhiều, nếp nhăn trên mặt sau nhiều ngày điều dưỡng cũng dần dần giãn ra.
Lần đầu gặp mặt con dâu, bà vô cùng hài lòng mà nói:
“Cảm ơn con đã ở bên cạnh Cẩn Hiên.”
“Bác gái không cần cảm ơn, con thấy rất hạnh phúc khi được ở cùng anh ấy.”
Cô mỉm cười nắm lấy tay bà, hai người ngồi trò chuyện cùng nhau, bà đưa cho cô xem những tấm ảnh lúc nhỏ của Lục Cẩn Hiên, khiến cô cười không ngớt. Lúc bé quả thật rất đáng yêu, mắt to tròn, mặt bầu bĩnh, da thịt thì trắng không cần nói, trông cứ như cục mochi vậy.
Chờ đến khi Lục phu nhân mệt và đi nghỉ, Vân Mộng mới cầm lấy bức ảnh kia theo, khoe khoang:
“Bác gái cho em cái này nè.”
Sắc mặt Lục Cẩn Hiên lập tức thay đổi, nghiêm nghị nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-tinh-nhan-sa-vao-vong-tay-cua-ac-ma/1729995/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.