Nghe thấy Vân Mộng cảm thán một câu đơn giản như vậy, Lục Cẩn Hiên liếc nhìn khuôn mặt đang cố tỏ ra bình tĩnh của cô, trong lòng như nở ra một đóa hoa rực rỡ. Cô không oán trách, tránh né hay kỳ thị anh dù anh vừa giết người, bấy nhiêu đó cũng đủ rồi.
Trở về biệt thự vào lúc mười hai giờ đêm, Vân Mộng thấy hơi mệt nên đi tắm rồi ngủ trước. Những trải nghiệm gần đây cái nào cũng đem đến cho cô quá nhiều kích thích, nếu cứ tiếp tục thế này cô sẽ bị bệnh tim mà chết mất, cô cần nghỉ ngơi lấy lại sức.
Lục Cẩn Hiên không đi ngủ mà tìm đến chỗ Lục Tử Tiệp, lúc này, cậu đã tỉnh và đang chán. Thấy anh trai xuất hiện, cậu nuốt nước bọt một cái:
“Sao nửa đêm anh lại đến đây?
“Hôm nay anh gặp đám thợ săn tự do.”
Ngồi xuống bên cạnh giường, Lục Cẩn Hiên dò hỏi:
“Em bị tấn công bởi kẻ nào, có nhớ được gì về hắn không?”
“Gã đó đeo mặt nạ màu trắng.” Lục Tử Tiệp cố nhớ lại, sờ vết thương trên ngực, đến giờ còn cảm nhận rõ được cơn đau nhức khi bị dao bạc ghim vào da thịt, nó có hiệu ứng ăn mòn rất mạnh đối với huyết tộc.
Mặt nạ màu trắng? Vậy không phải là bốn kẻ theo đuôi anh hôm nay, chúng không đeo mặt nạ, hơn nữa có vẻ chỉ là những tay mơ.
Lục Cẩn Hiên rút trong người ra một khẩu súng đưa cho Lục Tử Tiệp, thứ này anh lấy được từ chỗ cha mình, dùng để phòng thân. Đến giờ mới có dịp đưa cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-tinh-nhan-sa-vao-vong-tay-cua-ac-ma/1729963/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.