Ma cà rồng bọn họ khi sinh ra có một tỷ lệ nhất định sẽ mang trong mình năng lực đặc biệt, có thể một, hai, hoặc không có gì cả. Như Lục Cẩn Hiên, nước bọt của anh có thể làm lành vết thương, anh vẫn thường sử dụng năng lực này để “dùng bữa” mà không để lại dấu vết gì. Đó cũng là lý do Vân Mộng vẫn chưa phát hiện anh là ma cà rồng.
Lục Tử Tiệp sờ cằm nhớ về chuyện cũ:
“Nhưng mà em phải công nhận cái năng lực này của anh hơi kém, lúc nhỏ em bị cọc đâm lủng mông, anh chẳng giúp được gì hết.”
Sắc mặt Lục Cẩn Hiên càng kém so với vừa rồi:
“Chẳng lẽ anh phải liếm mông cho mày à? Hay phun nước bọt lên tay và bôi vào mông mày?”
Anh vung tay lên, Lục Tử Tiệp lập tức bị một lực kéo vô hình ép thẳng vào tường. Đôi mắt của Lục Cẩn Hiên khi sử dụng năng lực riêng biến thành màu máu đậm đặc, Lục Tử Tiệp bị ghim trên tường thấy vậy sợ hết hồn, vội vàng xin tha:
“Em sai rồi! Anh anh anh, em sai rồi! Em không có ý đó!”
Lục Cẩn Hiên vỗ vỗ lên vai của Lục Tử Tiệp, nói:
“Em cứ úp mặt vào tường sám hối thêm đi.”
“Anh làm vậy mà xem được hả? Ngộ nhỡ chị Vân Mộng thấy thì sao?”
Mặc kệ cho Lục Tử Tiệp kêu gào, Lục Cẩn Hiên chẳng thèm đoái hoài gì đến cậu. Lúc anh rời đi rồi, trong đầu Lục Tử Tiệp mới vang lên giọng nói mang theo ý cười của anh:
“Chờ Vân Mộng ăn cơm xong ra ngoài, anh sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-tinh-nhan-sa-vao-vong-tay-cua-ac-ma/1729949/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.