Chương trước
Chương sau
  Tiêu Lăng Phong vẫn mang vết thương trên người chờ Diệu Tinh. Còn chuyện Diệu Tinh từ phòng giải phẩu ra ngoài, thì cũng đã là chuyện về sau mười mấy giờ rồi.
     "Bác sĩ, tình hình cô ấy như thế nào?" Tiêu Lăng Phong vẫn ngồi ở cửa một tấc cũng không rời. Bác sĩ ra ngoài, trong lúc nhất thời anh là người  vọt tới đầu tiên.
     "Trước mắt thì bệnh nhân không có gì nguy hiểm nữa rồi. Thế nhưng bởi vì đầu của cô ấy đã bị va chạm kịch liệt, dẫn đến bên trong đầu bị xuất huyết. Cho nên, tình hình của cô ấy vẫn còn phải chờ sau 48 giờ quan sát."
     Đầu bị xuất huyết bên trong. @MeBau*[email protected]@  Trong lòng Tiêu Lăng Phong chợt trầm xuống, suýt nữa thì đứng không vững. Tại sao lại có thể như vậy chứ! Hô hấp của Car­los cũng bị lời của bác sĩ cướp đi hoàn toàn.
     "Bác sĩ, tình huống kia sẽ như thế nào?" Car­los lo lắng hỏi.
     "Đầu bị xuất huyết bên trong như vậy, trường hợp này không tránh được về sau sẽ để lại di chứng gì đó." Bác sĩ đơn giản giải thích rõ ràng, "Bất quá, tình huống của cô như vậy cũng không phải là không thể lạc quan, cũng may là không phải là bị va đập liên tục, bằng không..." Bác sĩ lắc đầu một cái. Thật sự khó lòng mà cứu được. "Đưa bệnh nhân vào phòng bệnh ICU (*) đi! Chú ý quan sát chặt chẽ tình hình của bệnh nhân!" Bác sĩ dặn dò, sau đó rời đi.
(*) ICU: Viết tắt của cụm từ intensive care unit – Phòng hồi sức tích cực.
     Liên tục va chạm. die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Car­los nhìn Tiêu Lăng Phong, là do mình nên Diệu Tinh biến thành như vậy, màlúc này cô tránh khỏi được hết thảy, là nhờ Tiêu Lăng Phong...
     Khương Ngọc Khiết đỡ lấy ngực. Nghe những lời kia của bác sĩ, bà cũng không thể khống chế được cảm xúc của mình nữa. Tại sao Diệu Tinh luôn phải chịu nhiều đau khổ như vậy!
     "Dì, ngài chớ quá lo lắng, Diệu Tinh... Cô ấy sẽ không có việc gì đâu." Tiêu Lăng Phong an ủi. Khương Ngọc Khiết ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Lăng Phong, đôi môi khẽ mấp máy, nhưng đến cuối cùng bà vẫn không có cách nào nói ra được lời cảm ơn.
     "Ngài đi về trước đi, có tin tức gì, cháu... diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Car­los sẽ thông báo cho hai người ngay!"
     Khương Ngọc Khiết lắc đầu một cái: "Chúng ta chỉ có một đứa con là Diệu Tinh. Con bé còn chưa biết tình huống thế nào, làm sao tôi có thể đi nghỉ ngơi được đây!"
     "Như vậy... Ở trong bệnh viện này ông nội cháu có một phòng bệnh vẫn để dự phòng. Nếu như dì không ngại, mời ngài cùng chú liền mang theo Alice đi đến phòng đó để nghỉ ngơi dưỡng sức một chút đi!"
     "Đúng như vậy đấy ạ! Dì…" Lúc này, bởi vì Car­los có chút áy náy không biết phải phải mở miệng nói như thế nào.
     Khương Ngọc Khiết vốn dĩ không đồng ý, nhưng đến cuối cùng bà vẫn không thể cưỡng lại được hai người trẻ tuổi.
     Ba ba!" Ánh mắt của Al­ice chịu đựng đến mức đỏ bừng: "Mẹ sẽ không không có việc gì chứ?"
     "Mẹ con sẽ không có chuyện gì đâu!" Tiêu Lăng Phong nói an ủi."Bảo bảo ngoan, con phải nghe lời của bà ngoại!" diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn Tiêu Lăng Phong hôn nhẹ lên  khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái. Trong lòng anh thủy chung vẫn có chút bất an. Diệu Tinh, hạnh phúc của em mới chỉ là bắt đầu, cho nên em nhất định không nên xảy ra chuyện gì hết!
     Bởi vì bị lăn từ trên thang lầu cao xuống, cho nên thành xương đùi phải của Tiêu Lăng Phong bị nứt ra. Tuy nhiên anh vẫn quật cường không chịu bó thạch cao. Tiêu Lăng Phong một mực đứng ngoài cửa sổ, cách lớp thủy tinh. Anh rốt cục đã có thể lý giải được tâm tình của Diệu Tinh.
     "Lăng Phong!" Car­los lúc này đã bớt đi sự khách khí nói với anh: " Anh vẫn nên nghe lời của bác sĩ đi. Để như vậy rất bất lợi cho việc khôi phục của anh!" 
     "Tôi không sao!" Tiêu Lăng Phong lắc đầu xoay mặt lại nhìn Diệu Tinh trên giường bệnh. Anh chỉ hận mình không thể thay cô nằm ở bên trong đó.
     "Anh vẫn nên là đi đi thôi, có tin tức của Diệu Tinh ở bên này, tôi sẽ lập tức thông báo cho anh ngay!" Car­los khuyên lơn: "Tiêu Lăng Phong, tôi thừa nhận, anh yêu Diệu Tinh… nhiều hơn tôi!" Anh thấp giọng nói một câu.
     Tiêu Lăng Phong đột nhiên ngẩng đầu lên. Anh cho là mình đã nghe lầm.
     "Có lẽ, tôi đã sớm nhận thức được, chỉ là bản thân mình không muốn đồng ý thừa nhận điều đó thôi." Car­los đi đến ngồi xuống bên cạnh Tiêu Lăng Phong. Hiện tại, anh thật sự không có cái gì thật không cam lòng nữa rồi. "Diệu Tinh sẽ không có việc gì đâu!" Car­los nói an ủi. Nếu quả như có Thượng Đế thật, ông ta cũng sẽ không nhẫn tâm hết lần này đến lần khác chia rẽ hai người yêu nhau như vậy... 
     Tiêu Lăng Phong vẫn chờ ở bên ngoài. Cách lớp thủy tinh kia, anh mong mỏi Diệu Tinh tỉnh lại nhanh một chút. Nếu như Diệu Tinh không bị làm sao, như vậy... Anh nguyện ý dùng hết thảy của mình để mà trao đổi, cho dù là sinh mạng...
     Chưa bao giờ anh cảm thấy việc chờ đợi lại khá dài như vậy. Cho dù Diệu Tinh bặt không tin tức suốt năm năm, anh cũng chưa từng cảm thấy khó chịu đựng như vậy. Thời gian bốn mươi tám giờ nằm theo dõi ở trong phòng bệnh đã qua. Diệu Tinh đã vượt qua thời gian nguy hiểm nhất rồi, thế nhưng cô vẫn như cũ, không hề có dấu hiệu nào sẽ tỉnh lại, nhưng đồng thời cũng nhận thấy, cô không có dấu hiệu gì của bệnh tình nghiêm trọng.
     Trong phòng bệnh. Tiêu Lăng Phong mặc bộ quần áo cách ly vẫn ngồi ở bên giường, nắm lấy tay của Diệu Tinh thật chặc.
     "Diệu Tinh, em đã ngủ rất lâu rồi, hãy tỉnh lại đi, chớ có ngủ nữa!" Tiêu Lăng Phong áp bàn tay của Diệu Tinh lên trên mặt của mình: "Anh biết là em mệt chết đi. Nhưng em tỉnh lại thì có phải là tốt hơn không, chỉ cần em  tỉnh lại, tất cả mọi chuyện anh sẽ đều nghe theo em hết!" Tiêu Lăng Phong hôn nhẹ bàn tay của Diệu Tinh: "Anh sẽ không làm những chuyện gì mà em không thích… Thậm chí, nếu như em không muốn nhìn thấy anh nữa, Diệu Tinh, anh cũng sẽ không có ý kiến gì hết! Chỉ có điều, anh mời em hãy tỉnh lại nhanh lên một chút, có được hay không..."
     Phòng bệnh bên ngoài. Sau khi đã trấn an cho vợ của mình ngủ xong, Trình Ngự đi ra, cách lớp thủy tinh nhìn về phía Tiêu Lăng Phong. Chân mày của ông cau lại ở chung một chỗ thật chặt. Vốn là trước khi trở về nước ông cũng đã nghe phong thanh một chút chuyện. Nhưng mà ông cũng chưa từng bị dao động. Thế nhưng mà một lần này, chính mắt ông nhìn thấy Tiêu Lăng Phong vì Diệu Tinh mà đã không để ý tới mình như vậy, ông cũng bắt đầu bị dao động. Nhiều năm như vậy, cho dù Car­los là ưu tú không thể bắt bẻ được, đối với Diệu Tinh chu đáo lại càng không phải nói đến, nhưng mà ông hiểu rất rõ con gái của mình, cô chưa từng bao giờ vui vẻ thực sự... Diệu Tinh! Hạnh phúc của con chỉ mới vừa vặn sắp bắt đầu, cho nên, con không nên xảy ra chuyện.
     "Bác sĩ, tại sao cô ấy vẫn còn chưa chịu tỉnh lại như vậy?" Ở sau khi bác sĩ làm kiểm tra, Tiêu Lăng Phong nắm lấy bác sĩ hỏi.
     "Thể chất của mỗi người đều có sự khác nhau. Cô ấy đã có thể chuyển vào phòng bệnh bình thường như vậy là tốt rồi. Còn về phần bị hôn mê, việc này cũng là tình huống rất tự nhiên thôi, không cần phải quá lo lắng đâu!" Vị bác sĩ vỗ vỗ lên bả vai của Tiêu Lăng Phong.
     Nói gì vậy, nói một câu tương đương với chưa nói gì hết. Bác sĩ vẫn không trả lời trực tiếp vào vấn đề của anh... Thở dài một hơi thật sâu, Tiêu Lăng Phong ngồi xuống: "Đừng sợ, Diệu Tinh! Anh sẽ một mực ở bên cạnh em, anh vẫn sẽ đợi đến khi em tỉnh lại...
     Mấy ngày liên tục kế tiếp sau đó, Tiêu Lăng Phong một tấc cũng không rời, cứ một mực canh giữ ở bên giường Diệu Tinh như vậy. Anh nói đến khoảng thời gian hạnh phúc đã từng có giữa hai người bọn họ ra sao. Nói đến khoảng thời gian Diệu Tinh không có ở đây, anh đã nhớ cô như thế nào...
      Car­los đứng ở cửa, nhìn hai người ở bên trong, lại một lần nữa bỏ qua ý nghĩ tiến vào trong cửa ý tưởng. Hiện tại anh đã không thể nào đối diện đối với Diệu Tinh nữa rồi. Hiện tại, điều mà anh hy vọng chính là, Diệu Tinh tỉnh lại nhanh lên một chút… Hi vọng, Diệu Tinh có thể được sống hạnh phúc...
     "Diệu Tinh, em đều không chê anh đã làm ầm ĩ chứ?" Tiêu Lăng Phong cẩn thận từng ly từng tí, dùng tăm bông lau đôi môi bị khô nứt của Diệu Tinh. Anh vẫn nói chuyện không ngừng, cổ họng của anh có chút khàn khàn: "Nếu như mà em không chịu tỉnh lại, như vậy anh sẽ phải tức giận đó!" Tiêu Lăng Phong cau mày nói như uy hiếp: "Nếu như em vẫn không chịu tỉnh lại, anh sẽ muốn hôn em!" Tiêu Lăng Phong nói xong liền đứng dậy. Nhìn đôi môi của Diệu Tinh, anh cúi đầu xuống hôn cô.Anh có chút dùng sức, tựa như đây mới thật sự là sự trừng phạt vậy... "Diệu Tinh, em hãy tỉnh lại đi, có được hay không? Nhìn thấy em như vậy,  anh thật sự đau đến muốn chết rồi..." Tiêu Lăng Phong thấp giọng lẩm bẩm, một giọt nước mắt không bị khống chế liền chảy xuống, rơi vào trên ánh mắt Diệu Tinh. "Diệu Tinh, anh yêu em... Hãy để cho anh thay thế em tới đón nhận hết thảy mọi chuyện, có được hay không? Em hãy tỉnh lại nhanh lên một chút..." Tiêu Lăng Phong đang thì thầm ở bên tai Diệu Tinh mời gọi. Lúc này hàng lông mi của Diệu Tinh thoáng lay động chấp chới một chút...


Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.