Chương trước
Chương sau
"Mặc dù anh có chết thì mọi chuyện cũng không cách nào vãn hồi lại được sao?" Tiêu Lăng Phong đau đến cau mày. "Như vậy anh có chết, cũng sẽ không đủ để cho mối hận trong lòng em lắng xuống được hay sao?" 
"Lời nói này của anh đã quá nghiêm trọng rồi!" Diệu Tinh cười khẽ một tiếng. "Mạng sống của anh đối với tôi mà nói, đến một chút xíu cũng không có ích gì. Tôi cũng sẽ không bởi vì anh như thế nào, mà buông xuống mối hận trong lòng mình. Tiêu Lăng Phong! Ở nơi này, mạng sống của anh...!" Diệu Tinh vỗ nhẹ một cái vào ngực, "…Đã không còn đáng giá tiền như trước nữa rồi!"
Gió, vào giờ khắc này vừa thổi tới, làm lay động nhẹ nhàng quần áo của Diệu Tinh. Rõ ràng là gió thổi rất nhẹ, @MeBau*[email protected]@ nhưng mà lại cũng rất lạnh. Thời gian ở nơi này dường như đã dừng lại tại một khắc này. Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh thật lâu. Một câu nói kia của cô, thật sự đã cực kỳ làm đả thương người...
"Không còn chuyện gì nữa, anh hãy tránh ra để cho tôi đi!" Diệu Tinh đẩy Tiêu Lăng Phong ra. Tiêu Lăng Phong chật vật lui về phía sau mấy bước, thân thể đụng vào cột đèn đường ở ven đường, "A!" Tiêu Lăng Phong đau đớn khẽ kêu lên một tiếng, sau đó anh ngồi xuống người mềm nhũn.
Diệu Tinh liếc mắt nhìn Tiêu Lăng Phong một cái, bất quá cô cũng chỉ là đẩy anh một cái mà thôi, coi như là diễn trò cũng phải tìm một thời gian thích hợp chứ! Nhìn thấy Tiêu Lăng Phong ngã xuống, mới đầu Diệu Tinh cũng không có để ý lắm, nhưng khi cô đi về phía xe thì, Tiêu Lăng Phong thế nhưng lại té ngã xuống. Phịch! Cái ót của anh đụngvào mặt đất phát ra một tiếng động nặng nề. Diệu Tinh nhẹ nhàng cau mày lại, anh ta còn định giở trò quỷ gì nữa đây.
"Này! Tiêu Lăng Phong!" Diệu Tinh không tình nguyện kêu một câu. "Anh đừng có đóng kịch nữa đi! Anh phải biết, chuyện này bây giờ đây đối với tôi hoàn toàn vô dụng."
“…”
"Tiêu Lăng Phong, anh có nghe thấy hay không!" Diệu Tinh đi tới bên cạnh người Tiêu Lăng Phong, cô  nghoẹo đầu quan sát một chút. Gương mặt của Tiêu Lăng Phong đỏ dị thường, ở trên trán, còn có một chỗ bị đụng bị thương. Lúc này, Diệu Tinh mới nhớ lại, ở trong quán cà phê, cái ly trong tay Đường Nhã Đình đã nặng nề đánh trúng vào cái ót của Tiêu Lăng Phong.
"Này, Tiêu Lăng Phong! Anh có nghe thấy không?" Diệu Tinh ngồi xổm xuống đẩy đẩy vào người Tiêu Lăng Phong. Lúc này cô mới phát hiện ra, cả người Tiêu Lăng Phong đang nóng rần lên. Thật là... Diệu Tinh thở dài một cái.
Ngẩng đầu nhìn, ở chung quanh đây nào có người nào có thể giúp đỡ cho cô! Khẽ cắn răng, Diệu Tinh phí sức để kéo anh đi, sau đó nhét vào trong xe. Thể trọng của anh cho dù không đến nỗi nặng theo như dự đoán, thế nhưng mà, mặc dù có nhẹ đi nữa, đến cùng anh cũng là một người đàn ông trưởng thành. Diệu Tinh há miệng to ra thở hào hển, lau quệt mồ hôi hột trên đầu.
"Bất kể như thế nào, ngày hôm nay cũng coi như anh đã giúp đỡ tôi, hiện tại coi như tôi trả lại cho anh một món nợ ân tình!" . Diệu Tinh nhìn sang Tiêu Lăng Phong đã té xỉu nói một câu.
Bệnh viện.
Trong phòng bệnh trắng toát, an tĩnh đến mức không hề nghe thấy bất cứ một chút âm thanh nào. Diệu Tinh ngồi ở trên ghế sa lon liếc nhìn tờ báo trong tay. Đã hai giờ rồi, Tiêu Lăng Phong vẫn ngủ yên như cũ.
Nhìn thấy một bình thuốc nước đã sắp truyền xong, Diệu Tinh đứng dậy dự định đi kêu y tá rồi rời đi. Nhưng mà không đợi cô đi ra khỏi phòng bệnh, từ cửa phòng bệnh có hai người đã đi vào. Thời điểm nhìn thấy người kia, Diệu Tinh thật sự đã bị kinh hãi một hồi lâu …
"Liệt!"
"Diệu Tinh, đã lâu không gặp!" Lãnh Liệt nhìn Diệu Tinh. Nhìn người đang ở trước mắt mình, Diệu Tinh gần như không thể tin được. Đây chính là người trợ lý lạnh như băng năm đó của Tiêu Lăng Phong! Mà cũng giống như vậy, Lãnh Liệt cũng không có cách nào để có thể tin được, cô gái nhìn lạnh như băng đang ở trước mặt mình kia, thật sự chính là thư ký Trình năm đó hay sao?
"Diệu Tinh. Rốt cục đã gặp được em rồi, thật tốt quá!" Ti Khiết nhìn Diệu Tinh, ánh mắt có chút cay cay, cô trở nên thật yên tỉnh... "Em có khỏe không?" Ti Khiết ôm lấy Diệu Tinh. "Em gầy đi, nhưng vẫn xinh đẹp, lại thành thục!" Chịu đựng sự ghen tuông nơi đáy mắt. Ti Khiết sờ sờ lên măt của Diệu Tinh.
"Lăng Phong thế nào rồi?" Lãnh Liệt hỏi. Không phải là cậu ta muốn tìm Đường Nhã Đình để ngả bài hay sao? Làm sao lại gặp phải tai nạnđến mức bị hôn mê phải nằm viện như vậy!
"Cái ót bị đập bị thương, còn có bị sốt khá cao." Sự bình tĩnh của Diệu Tinh làm cho Ti Khiết phải kinh ngạc. Thế nhưng Ti Khiết lại không hề có một chút phản ứng nào.
"Tại sao lại sẽ như vậy chứ? Có nghiêm trọng lắm không!" Ti Khiết lo lắng hỏi. Mặc dù cô từ nhỏ đến lớn đều cũng đã từng đánh nhau cùng với Tiêu Lăng Phong, nhưng khi anh thật sự bị thương thì cô thực sự cảm thấy cực kỳ kinh hãi.
"... Ách!" Diệu Tinh có chút bị hỏi khó. "Cũng vẫn khá tốt!" Diệu Tinh cũng không hề chủ động thăm hỏi bác sĩ đã mổ cho anh về tình hình của Tiêu Lăng Phong. "Hai người đã tới đây rồi, có lẽ tôi đi về trước một chút, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn tôi còn có việc trong công ty." Diệu Tinh cười vẻ đầy xa cách.
"Diệu Tinh!" Ti Khiết nắm lấy tay của Diệu Tinh: "Hiện tại Lăng Phong vẫn còn ngủ mê man, em... Không thể lưu lại một chút hay sao?"
"Ti Khiết, Liệt, có thể gặp được hai người ở chỗ này, tôi cảm thấy rất vui vẻ. Nhưng mà hiện tại thật sự tôi phải rời đi rồi. Có thời gian chúng ta hẹn gặp nhau đi!" Diệu Tinh rút tay ra.
"Em liền tuyệt không quan tâm đến vết thương của cậu ấy như thế nào thật sao?" Ti Khiết hỏi. Trước khi vào phòng bệnh, cô đã cố ý đi đến tìm bác sĩ, nghe mô ta tình hình của Tiêu Lăng Phong có vẻ hơi nặng một chút. Nhưng mà bây giờ xem ra, hết thảy giống như có chút dư thừa, bởi vì Diệu Tinh căn bản không hề để ý anh. Đừng bảo là sự lo lắng, ngay cả một chút cảm xúc lên xuống thôi, cũng không thể tìm thấy được một chút ở trong mắt của Diệu Tinh.
"Tôi cần phải quan tâm đến anh ta sao?" Diệu Tinh hỏi. "Có lẽ là hai người nên thông báo cho chính Đường Nhã Đình hoặc là ông nội của anh ta thì hơn!"
"..." Ti Khiết cứng họng.
"Diệu Tinh, em vẫn nên lưu lại một chút đi, chị nghĩ, khi Lăng Phong tỉnh lại, cậu ấy cũng rất muốn được nhìn thấy em đó!"
"Đấy là chuyện của anh ta." Diệu Tinh cự tuyệt đến cùng. "Trong công ty còn có chuyện rất quan trọng. Tôi cần phải đi trước một bước."
"Diệu Tinh!" Lãnh Liệt lôi kéo Diệu Tinh lại: "Lăng Phong vẫn còn chưa giải thích rõ ràng  mọi chuyện với cô hay sao?"
"Giải thích cái gì chứ?" Diệu Tinh hỏi lại. "A... Mà có giải thích rõ   thì thế nào chứ! Rốt cuộc nguyên nhân của chuyện này là cái gì hiện giờ cũng đã không có gì quan trọng nữa. Đến bây giờ tôi cũng không có hứng thú muốn biết. Tôi đi trước đây, viện phí của anh ta tôi cũng đã nộp đầy đủ rồi. Nếu như thời gian cho phép, tôi sẽ lại tới nữa. Hẹn gặp lại!" Diệu Tinh nói xong, không để cho hai người bọn họ có cơ hội ra lời, đã lập tức xoay người đi ra ngoài.
"Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong kêu lên. Nhưng mà bước chân của Diệu Tinh ngay cả dừng lại cũng không hề có. Thật ra thì Tiêu Lăng Phong đã tỉnh lại được một lúc lâu, bởi vì biết Diệu Tinh đang ở chỗ này, cho nên anh  mới không lên tiếng. Anh biết, một khi Diệu Tinh biết anh tỉnh lại thì cô sẽ liền rời đi ngay. Nhưng mà... hóa ra là byhn anh đã nghĩ quá nhiều rồi. Diệu Tinh căn bản cũng không hề có ý nghĩ rằng sẽ đợi anh tỉnh lại.
"Trình Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong giật rơi chiếc kim truyền ở trên tay mình ra, nghiêng ngã đuổi theo. "Trình Diệu Tinh, em đứng lại!" Ở trong hành lang, Tiêu Lăng Phong đuổi theo Diệu Tinh, túm lấy cánh tay của cô. Sau đó, anh đè cô ở trên vách tường. "Em định đi đâu?" Bởi vì anh đang lên cơn sốt cho nên ngay hơi thở của anh cũng rất nóng bỏng. Tiêu Lăng Phong nhìn chằm chằm vào Diệu Tinh. Anh cố gắng tìm kiếm ở trong mắt của cô một loại cảm xúc gọi là lo lắng. Nhưng mà... anh thất bại. Diệu Tinh  vẫn thờ ơ như vậy, so người xa lạ còn không bằng, thậm chí ngay cả sự thương cảm cũng không hề có.
"Về công ty!"
"Em thật sự ghét tôi đến mức như vậy hay sao? Ghét đến nỗi, cũng không muốn chờ đến khi anh tỉnh lại nữa…" hỏi.
"Thì không phải bây giờ anh đã tỉnh lại rồi đó sao?" Cánh tay Diệu Tinh bị tay Tiêu Lăng Phong bóp có chút bị đau. Cô cau mày, nhưng cũng không hề phát ra âm thanh nào.
"Tỉnh sao?" Tiêu Lăng Phong cười khổ. "Em căn bản không hề dự tính sẽ đợi anh tỉnh lại! Có phải là dù anh có bị thế nào đi nữa, cũng không có chút liên quan gì đến em có đúng hay không!"
"Cứ coi là như vậy đi!" Diệu Tinh cũng không phủ nhận.
"Em..." Tiêu Lăng Phong cứng họng. Lời nói tuyệt tình kia của Diệu Tinh..., làm anh hít thở không thông, thế nhưng anh lại cũng không thể nói gì hơn nữa. Hay cho một câu nói không liên quan gì kia. Tiêu Lăng Phong cúi đầu, nụ cười khổ sở tràn ra ở trên bờ môi.
"Nếu như không có chuyện gì nữa, xin mời anh buông tay! Tôi thật sự vô cùng bận rộn!" Diệu Tinh thử gạt tay của Tiêu Lăng Phong ra. Nhưng mà Tiêu Lăng Phong đã dùng sức quá mức để cầm tay cô, cô không cách nào đẩy ra được. "Xin anh hãy chú ý một chút. Tiêu tiên sinh!"
"Tiêu tiên sinh?" Tiêu Lăng Phong khẽ cười ra một tiếng. "Anh cho là, ít nhất chúng ta cũng đã từng là người yêu của nhau, cùng nhau chúng sống! Anh cho là, ít nhất thì lúc đầu em vẫn còn có sự quan tâm đối với anh… thì ra là, chính anh đã nghĩ quá nhiều, là anh đã quá tự mình đa tình rồi!"
Lưng của Diệu Tinh dính thật chặc vào trên vách tường. Tiêu Lăng Phong từng bước đi đến gần, cô không cách nào tránh ra được. Lời nói của anh cũng không làm cho cô thấy thích thú...
"Diệu Tinh, em nhất định cứ phải tàn nhẫn như vậy hay sao? Thật sự, dù chỉ một chút cơ hội thôi, em cũng không muốn cho anh sao?" Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh. Anh đã choáng váng đến mức gần như không thể đứng vững được nữa rồi.
"Đúng như vậy!" Diệu Tinh gật đầu.
"Em nhất định cứ phải thành thực như vậy hay sao?  Trình Diệu Tinh! Coi như nói gạt anh một lần thôi, em cũng không muốn ư?"
Ha ha... Diệu Tinh cười nhẹ. "Chỉ là... Tại sao lại phải như vậy chứ?" Diệu Tinh hỏi. "Cũng bởi vì là anh đã vì tôi nên mới bị thương, cho nên tôi sẽ phải cảm động đến rơi nước mắt hay sao?" Diệu Tinh buồn cười hỏi. "Tiêu Lăng Phong chuyện đã xảy ra hôm nay, đều là do một mình anh tình nguyện. Mặc dù không có anh, Đường Nhã Đình kia cũng không thể nào làm tổn thương đến tôi chút nào."
"Ý của em muốn nói, hiện tại hết thảy đều là chỉ có một mình anh tình nguyện, anh tự mình đa tình đúng không?" Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh thật chăm chú. Sự lạnh lùng tỉnh táo của cô đã đâm vào lòng anh thật sâu, làm cho trái tim anh đau nhói. "Diệu Tinh, anh sẽ không buông tay với em, cho dù bây giờ em vẫn tỏ ra lạnh nhạt như thế, cho dù em có hận anh, anh cũng không hề quan tâm. Anh nghĩ muốn em phải trông vào hành động của anh, anh sẽ bồi bổ lại những tổn thương mà anh đã gây ra cho em." Tiêu Lăng Phong kiên định nói ra một câu.
"Cần gì phải như vậy chứ?" Diệu Tinh hỏi. "Tiêu Lăng Phong, coi như anh có làm nhiều hơn nữa, chúng ta cũng không thể nào có thể trở lại như quá khứ được nữa. Nếu như cũng đã không thể quay về, vậy thì cho dù tôi có nghĩ muốn tha thứ cho anh hay không, cũng có liên quan gì đâu?"
"Đương nhiên là có chứ!" Tiêu Lăng Phong lớn tiếng nói, "Diệu Tinh. Anh yêu em..." Anh khẽ vuốt ve gương mặt Diệu Tinh: "Còn em thì sao? Em có yêu anh hay không? Hoặc là... có còn yêu anh hay không?" Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh, nín thở chờ câu trả lời của Diệu Tinh.
"Có yêu!" Đáp án của cô ngoài dự đoán, nhưng cũng đau lòng dự đoán của anh. Có yêu? Đáp án này, sự xa cách của nó càng làm cho người ta còn đau lòng hơn so câu trả lời không thương. Diệu Tinh hài lòng nhìn dáng vẻ thống khổ của Tiêu Lăng Phong. "Còn có vấn đề gì nữa không?"
"Diệu Tinh, có phải là chỉ cần có thể khiến cho anh phải đau lòng, bất kỳ là chuyện gì em cũng đều nguyện ý làm, có đúng hay không?" Tay của anh từ từ bò đến trên mặt Diệu Tinh. "Hiện tại nhìn thấy anh chật vật như vậy, có phải là em cảm thấy rất vui vẻ hay không?" Tiêu Lăng Phong hỏi, nhưng giống như anh cũng không muốn phải lấy được đáp án của Diệu Tinh vậy. "Diệu Tinh, anh không tin em lại sẽ biến thành một con người như vậy. Tiêu Lăng Phong nói xong liền ôm chặt Diệu Tinh vào trong ngực mình. Cho dù hai người đã gần sát vào nhau, thế nhưng cũng không tìm lại được cảm giác trước kia đã từng có nữa. Nhiệt độ, mùi vị, hết thảy đều đã thay đổi...
Chậm rãi buông tay ra, Tiêu Lăng Phong lui về phía sau một bước.
"Hiện tại anh cũng không yêu cầu em tha thứ. Diệu Tinh, nhưng mà, anh lại rất muốn em tha thứ cho anh. Bất kể phải bỏ ra một cái giá cao như thế nào, anh cũng nhất định muốn em tha thứ cho anh, muốn em sẽ trở lại ở bên cạnh anh giống như lúc trước vậy... Không, có thể còn hạnh phúc hơn so với ngày trước nữa!"
Đúng là người si nói mộng. Diệu Tinh chán ghét liếc nhìn Tiêu Lăng Phong, đeo một cái kính mát lên mắt. "Bây giờ anh đang ngã bệnh, hãy nghỉ ngơi thật tốt đi!"
"Trình Diệu Tinh, anh sẽ không buông tay em đâu!"
"Tùy anh!"
Tiêu Lăng Phong dõng dạc cùng với sự mây bay gió thoảng (ý nói nhẹ nhàng) của Diệu Tinh đã tạo thành sự đối lập rõ ràng. Tiêu Lăng Phong đứng ở tại chỗ, nhìn Diệu Tinh tránh ra khỏi mình, nhìn Car­lor vội vã đi từ trong thang máy ra ngoài, nhìn Diệu Tinh mặc cho anh ôm lấy mình. Sau đó hai người cùng đi vào thang máy. Tiêu Lăng Phong nắm quả thật chặc! Tôi tuyệt đối sẽ không buông tha như vậy, tuyệt đối sẽ không... Anh nghĩ đến đây, sau đó suy yếu ngã xuống.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.