Diệu Tinh đứng một mình ở trên ban công. Sau khi gặp Tiêu Lăng Phong ở trong bữa tiệc sinh nhật trở về, cả đêm Diệu Tinh chưa từng chợp mắt. Đủ loại quá khứ giống như thủy triều ập tới. Diệu Tinh mặc cho mình bị cuốn vào vùng nước xoáy của cừu hận. Bàn tay cô nắm thật chặt lấy lan can ban công, bất giác móng tay đã bị gãy hết lúc nào không biết...
Năm năm trôi qua, cô vẫn bị những cơn ác mộng dây dưa không dứt. Hồi ức của năm năm trước vẫn luôn quanh quẩn ở trong đầu, khiến cho đầu Diệu Tinh đau đến cau mày, tay cũng càng nắm chặt hơn.
Tách! Cho đến lúc có một chiếc móng trên ngón tay bị gãy ra, nơi đầu ngón tay toác ra tứa máu, chân mày của cô mới khẽ chau lại một cái. Diệu Tinh từ từ giơ tay lên xem xét đầu ngón tay. @MeBau*[email protected]@ Nhưng sau đó cô lại thả tay xuống, cũng không thèm để ý chút nào, xoay người đi vào trong nhà.
Đúng lúc chuông điện thoại trên bàn vang lên.
"A lô!" Diệu Tinh bắt máy điện thoại, nhưng mà hồi lâu cũng không có hồi âm ở phía đầu điện thoại bên kia. Diệu Tinh đoán được, cú điện thoại này rất có thể là của Tiêu Lăng Phong gọi tới. Cô khẽ cười để điện thoại xuống, đi ra ngoài căn phòng. Nếu như Tiêu Lăng Phong tìm đến, có phải là chính cô cũng không có lý do nào để tránh né hay không?
Đinh! Thang máy chợt dừng lại một chút, khi cửa thang máy vừa mở ra, Tiêu Lăng Phong đã nhìn thấy Diệu Tinh. So với sự kinh ngạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-tinh-nhan-nguoi-tinh-hop-dong-cua-tong-giam-doc-bac-tinh/1211409/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.