Đường Nhã Đình tựa vào trên xe, trong con ngươi chứa đầy nước mắt. Cô nhìn Tiêu Lăng Phong, cắn môi thật chặc, bàn tay nhỏ bé nắm lấy váy, thân thể run lên co cụm lại thành một đoàn.
"Lăng Phong!" Đường Nhã Đình nghẹn ngào: "Em thật sự biết rõ không có cách nào, em không thể nhìn anh phải mệt mỏi như vậy, không thể nhìn Dạ Khuynh Thành đóng cửa." Cô lắc đầu. "Chỉ cần Triệu Chí Viễn không tìm đến đây phiền toái nữa thì sẽ không còn có chuyện gì!" Đường Nhã Đình nói xong liền đứng dậy."
Lăng Phong, hãy cho em được giúp đỡ anh nhé, có được hay không!" Cô cầu xin.
"Đừng có ngu ngốc nữa!" [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), Tiêu Lăng Phong lắc đầu. "Tôi muốn đóng cửa Dạ Khuynh Thành, đó là quyết định của chính bản thân tôi, cũng không có liên quan gì đến người khác!"
"Lăng Phong "
"Không nên nói nữa!" Tiêu Lăng Phong lớn tiếng ngăn lại. "Nhã Đình, tôi căn bản không đáng giá để cô làm như vậy." Tiêu Lăng Phong nói xong liền tiến lên một bước, đóng lại nút áo cho cô. Khi nhà họ Đường đang ở trong thời điểm nước sôi lửa bỏng, anh cũng không có hỏi tới qua nhưng mà Nhã Đình lại như vậy…
"Anh đáng giá!" Đường Nhã Đình lớn tiếng kêu lên. Cô kéo tay Tiêu Lăng Phong, nhưng rất nhanh lại buông ra, giống như đang sợ cái gì. "Thật xin lỗi!" Cô thấp giọng nói qua: "Em chỉ làm những việc mà tự mình nghĩ đó là chuyện cần làm."
"Về sau thì không nên như vậy nữa." Tiêu Lăng Phong trong lòng đau xót, anh tay giơ lên lau nước mắt cho Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-tinh-nhan-nguoi-tinh-hop-dong-cua-tong-giam-doc-bac-tinh/1211345/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.