"Anh nói gì?" Mộ Sở đột nhiên đứng lên. Thân thể đụng vào cái bàn. Nước ở trong chén liền bị trào ra ngoài, vẩy vào trên mặt bàn. Nước trong chén sóng sánh hồi lâu, mới từ từ dừng lại... Lệ Viêm cẩn thận nhìn thoáng qua Mộ Sở. Biết rõ chuyện như vậy sẽ làm cho Mộ Sở nổi giận, nhưng mà nếu không nói ra chuyện này, thì e rằng chuyện sẽ trở nên phiền toái hơn. Mộ Sở nắm tay thành quyền thật chặc. Không nghĩ tới ông nội thật nhanh như vậy liền đã động thủ. Lại còn phái Minh tới đây. Ông nội, ông làm như vậy chẳng phải là hiện tại đã ép cháu rồi hay sao? "Nhắc nhở Liệt cẩn thận một chút." dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Mộ Sở dặn dò lại một lời. Minh và Lãnh Liệt thường hay bất hòa, lần này Minh lại hướng về phía Tiêu Lăng Phong mà tới đây, như vậy Lãnh Liệt tất sẽ không bàng quan đứng nhìn như vậy, mà Minh cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cơ hội lần này... "Nhưng mà..." Lệ Viêm định nói lại thôi. "Anh chỉ cần đi làm chuyện này cho tốt là được!" Mộ Sở không vui cau mày. Anh đương nhiên biết ý tứ Lệ Viêm ám chỉ đến Diệu Tinh. Nhưng mà về phía Diệu Tinh nào có đến phiên anh đi quan tâm và bảo vệ. Vệ sĩ nhà họ Tiêu đang bảo vệ tầng tầng lớp lớp như vậy, Tiêu Lăng Phong bất kể là bận rộn công việc nhiều thế nào, có mệt mỏi đến thế nào, buổi tối nhất định cũng sẽ đi đến bệnh viện để chăm sóc cho Diệu Tinh. Ánh mắt Mộ Sở căm hận nhìn lướt qua bàn chân mình một cái, sau đó tức giận một cước đá ngả lăn cái ghế bên chân. MeBau*[email protected]@ Ở trước mộ của Mộ Thần, cô vừa than thở khóc lóc kể lể, vừa cắt cổ tay, vừa nói mình yêu Mộ Thần thế nào, nhưng mà vừa xoay người đi cô liền có thể tựa vào trong ngực người khác rồi. Trình Diệu Tinh, từ nay về sau, nếu như cô nghĩ muốn mình sẽ nhu nhược và dối trá vậy thì cứ đi gặp quỷ đi. Tôi sẽ không mềm lòng nữa. Cũng sẽ không ở đó mà động tâm đối với cô nữa. Mộ Sở nắm ngín tay lại thành quyền, xoay người xoải bước đi ra ngoài. Tấm hình ở trong tay của anh chụp đúng cảnh hai người bọn họ đang hôn nhau ở trong phòng bệnh. Lệ Viêm lặng lẽ than thở một tiếng. Trình Diệu Tinh, Thiếu chủ hiện tại đang nổi nóng, tại sao cô lại luôn cứ phải làm ra những chuyện chọc giận đến ngài ấy như vậy... Bệnh viện. Ở trong phòng bệnh ở lại mấy ngày, Diệu Tinh cảm giác mình đã sắp mốc meo lên rồi. diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Cũng đã lâu lắm rồi cô cũng chưa từng được nhìn thấy ánh mặt trời đầy đủ như vậy. Diệu Tinh ngồi xuống ở trên ghế. Nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại, cảm nhận cảm giác ấm áp đã lâu lắm rồi cô cũng chưa từng được trải qua... Một cơn gió mát nhè nhẹ thổi qua, sợi tóc của cô nhẹ nhàng lay động. Xa xa nhìn thấy một màn này, đủ để khiến cho người khác kinh ngạc đến ngây người. Cô gái rất đẹp, rất an tĩnh, trên mặt mang một nụ cười rất nhẹ rất nhạt, gần như không cách nào nắm bắt được nụ cười đó... Mộ Sở đi vào bệnh viện. Qua một thời gian lâu như vậy, rốt cục anh cũng đợi được đến lúc Diệu Tinh đi ra khỏi phòng bệnh. Bất quá mới chỉ ngắn ngủn mấy ngày, vậy mà không ngờ Diệu Tinh lại gầy gò nhiều đến như vậy. Trái tim anh đau đớn kịch liệt mà dồn dập. Đứng ở nơi đó một hồi lâu Mộ Sở mới đè nén được sự khó chịu trong lòng mình xuống, tiến lên đến gần Diệu Tinh. "Các người có thể để cho tôi ngồi yên lặng một mình ở nơi này một lúc hay không?" Diệu Tinh căm tức hỏi. Rõ ràng một câu nói này nên nói ra với sự tức giận, nhưng mà lại bị Diệu Tinh biểu hiện ra mang vẻ hết sức mệt mỏi. Cô cho là Tiêu Lăng Phong đã lại vừa phái người tới đây với cô. Cô thực sự cũng đã chịu đựng đủ rồi. "Xem ra Tiêu Lăng Phong đã bảo vệ cho cô thật sự là rất nghiêm mật!" Mộ Sở giễu cợt cười lên một tiếng, "Anh ta quả nhiên là rất coi trọng cô. Xem ra, biểu hiện của cô chắc phải là đã làm cho anh cực kỳ hài lòng." Mộ Sở giễu cợt nghe cực kỳ cay nghiệt. Nghe giong nói có vẻ không đúng lắm, chân mày của Diệu Tinh khẽ nhíu lại, mở mắt ra. Thời điểm nhìn thấy là Mộ Sở, thân thể của cô rõ ràng bị chấn động. Theo bản năng bàn tay của cô buông xuống, nắm chặt lấy vạt áo đồng phục của bệnh nhân. Mộ Sở, tại sao anh ta lại ở chỗ này... Lời nói kia của anh ta là có ý gì? Biểu hiện? Hài lòng? Ha ha... Chẳng lẽ ở trong suy nghĩ của bọn họ, cô thật sự lại là một người không chịu nổi như vậy hay sao? Diệu Tinh tựa như cũng thật cực kỳ sợ câu nói mang đầy sự nhục mạ kia của Mộ Sở..., nhìn gương mặt này, cô có cảm giác tựa như nghe thấy Mộ Thần đang nói những lời nhục mạ khiến cô phải thống khổ vậy... Mộ Sở nhìn ở trong mắt Diệu Tinh liền cảm thấy đầy sự bất an, nhưng anh vẫn không có làm ra phản ứng. Anh nói với mình, không muốn còn có bất kỳ cảm giác gì đối với Diệu Tinh nữa, không thể còn có ý nghĩ không đành lòng đối với cô nữa. "Làm sao anh lại ở nơi này?" Diệu Tinh hỏi, theo bản năng cô lập tức hơi co người lại lui về phía sau một chút. Giờ phút này, nhìn Mộ Sở, cô thật cảm thấy từ trong lòng mình ra đến bên ngoài cực kỳ sợ hãi. Cô thật sự rất sợ ánh mắt lạnh lùng lẫn những ngôn ngữ lạnh như băng của anh... "Thế nào? Nhìn thấy tôi em rất khiếp sợ sao?" Đấu tranh trong lòng anh kết thúc, Mộ Sở triển khai bước chân tới gần: "Hay là, em nhìn thấy tôi lại có chút sợ hãi... là do em áy náy vì đã hại chết Mộ Thần?" Giọng nói của Mộ Sở nhẹ nhàng, nhưng lại đặc biệt lạnh như băng. "Em ngủ không được ngon giấc có phải không? Khi em hàng đêm tựa vào trong ngực Tiêu Lăng Phong, thì lúc đó có phải là Mộ Thần lại đang đi vào trong giấc mộng của em hay không?" Diệu Tinh ngẩng đầu lên nhìn Mộ Sở, ánh mắt của Mộ Sở đầy sự khắc nghiệt, câu hỏi cực kỳ chanh chua. Mộ Sở cũng giống như Tiêu Lăng Phong, vĩnh viễn đều biết, muốn cô đau thì phải làm thế nào. Diệu Tinh khổ sở thoáng nở nụ cười: "Đúng vậy đó, mỗi ngày tôi đều mơ thấy Mộ Thần, mơ thấy anh ấy hỏi tôi tại sao lại phản bội anh ấy, tại sao tôi lại biến thành như vậy..." Diệu Tinh nhẹ nhàng nói, sau đó cắn cắn đôi môi. "Cho nên mới nói, cô không muốn làm chuyện xấu." Mộ Sở nhíu mi lại, nhìn sắc mặt trắng bệch của Diệu Tinh nói giễu cợt."Chậc chậc, sắc mặt thật khó nhìn." Mộ Sở hơi nâng nhẹ chiếc cằm của Diệu Tinh lên. Nghĩ đến những tấm hình kia, Mộ Sở chợt cười, anh nắm quả đấm thật chặc: "Tiêu Lăng Phong thật đúng là không biết thương hương tiếc ngọc, em cũng đã đến mức như vậy rồi. Anh ta lại còn có thể hăng hái như vậy..." "Cho tới bây giờ tôi cũng mới biết, hóa ra anh là một người có tư tưởng bẩn thỉu đến như vậy." Diệu Tinh nói rõ ràng từng chữ từng chữ một. "Rốt cuộc là em bẩn hay là tôi bẩn?" Mộ Sở nhíu mi lại. "Đúng vậy, tôi bẩn." Diệu Tinh gật đầu."Nếu như anh cảm giác cảm thấy tôi bẩn, vậy thì mời ngài hãy cách xa tôi ra một chút, để tránh làm dơ đến bàn tay cao quý của ngài Thiếu chủ đây!" Mộ Sở cười mà không nói. Nhón tay cầm ống tay áo của Diệu Tinh lên, giống như thật sự ngại bẩn vậy, Mộ Sở nhìn vào cổ tay Diệu Tinh hỏi: "Cắt cổ tay cảm giác thấy như thế nào? Có đau hay không? Chẳng lẽ em làm như vậy chỉ là muốn để cho người khác bị đau lòng sao." Mộ Sở nói xong giương mắt nhìn Diệu Tinh một chút. Những giễu cợt của Mộ Sở đều làm cho Diệu Tinh có chút không cách nào tiếp nhận được, tuy nhiên cô lại cũng không có thể nói được gì, chỉ kéo cánh tay của mình về, sau đó cô đứng dậy định rời khỏi. "Sao lại bỏ đi như vậy thế!" Mộ Sở kéo Diệu Tinh lại. "Mấy ngày hôm trước chúng ta đã từng vui vẻ như vậy kia mà! Thế nào, vừa mới như vậy mà em đã liền muốn đi rồi sao!" Mộ Sở ở bên tai Diệu Tinh khẽ vuốt ve trêu đùa với vành tai cô: "Vóc người của em thật không tệ. Em đã từng cho anh trai tôi xem chưa?" Mộ Sở mập mờ ghé vào sát bên tai Diệu Tinh, hơi thở như có như không thoảng nhẹ qua trên mặt của cô. Thỉnh thoảng đôi môi của anh lại hơi đụng vào gương mặt Diệu Tinh: "Anh trai của tôi còn chưa được xem qua, có phải hay không... Thật là đáng tiếc, nếu như anh trai của tôi biết được làn da của em lại mỏng và mịn mang như da em bé như thế này, chắc chắn anh ấy sẽ yêu em hơn nữa..." "Anh thật vô sỉ!" Diệu Tinh giận đến phát run. "Tôi chỉ là nói ra sự thật, làm sao lại là vô sỉ được?" Mộ Sở vẻ không hiểu: "Hay là, thân thể của em, thể chỉ cho phép Tiêu Lăng Phong nhìn mà thôi..." Mộ Sở khom người nhìn Diệu Tinh, hơi thở lạnh như băng phả ra thẳng tắp đập ở trên mặt Diệu Tinh. "Đừng có nói với tôi rằng anh ta vẫn chưa từng xem qua nhé! Diệu Tinh, em và anh trai tôi ở chung một chỗ lâu như vậy, nhưng mà anh ấy lại nâng niu cô ở trên đôi bàn tay, ở trong lòng coi cô như bảo bối của mình. Bản thân anh ấy cũng không dám đụng đến cô một cái, kết quả lại bị người khác chiếm tiện nghi. Em nói xem, chuyện này có công bình hay không?" Bởi vì lời nói của Mộ Sở mà thân thể Diệu Tinh trở nên run rẩy, trong mắt của cô nước mắt đã muốn trào ra, nhưng rồi cô lại quật cường cố nén chịu nhẫn nhịn, không để cho nước mắt rơi xuống: "Cho nên anh liền cảm thấy anh trai của anh bị thua thiệt, cho nên cái người làm em trai kia mới muốn thay thế anh ấy đòi lại tổn thất cho mình sao? Cho nên ở biệt thự của anh, anhmới có hành động như vậy, đúng không?" Diệu Tinh giận đến mức cả người phát run lên. "Em run rẩy cái gì chứ?" Mộ Sở nâng cái cằm của cô lên, khẽ ve vuốt mấy cái: "Em làm như vậy thật sự đã làm cho người khác rất khó mà cảm thấy không đau lòng. Diệu Tinh, như thế này tôi có thể hiểu thành là, lúc này đây chính em là đang quyến rũ tôi chăng?" Tí tách! Nước mắt Diệu Tinh lăn xuống. Mộ Sở chậm rãi đưa tay ra dò xét trên người Diệu Tinh. Động tác của này Mộ Sở như vừa biểu thị sự khiêu khích lại vừa mang mùi vị công khai. Diệu Tinh muốn tránh né, nhưng Mộ Sở lại đi trước một bước giữ chặt lấy hông của cô, thuận thế ôm cô vào ở trong ngực của mình, sau đó chậm rãi cúi đầu xuống hôn lên nước mắt của cô. Nụ hôn nặng nề rơi xuống. Đôi môi Mộ Sở có chút phát run. "Bất quá chỉ là hôn em một cái, vậy mà em phải dùng tới loại ánh mắt như muốn muốn giết người kia để nhìn tôi hay sao?" Mộ Sở hỏi. "Lúc đầu tôi xem ra cũng được cho là người anh tuấn tiêu sái đi, Đường Cát Nguyên và Triệu Chí Viễn cũng có thể nhìn em, tại sao tôi lại không được nhìn chứ?" Mộ Sở âm u hỏi. Những hồi ức nhục nhã kia trong nháy mắt liền hiện lên trong đầu Diệu Tinh. Cô nhắm đôi mắt lại, tựa như cô cảm giác thấy thật bẩn thỉu hai bàn tay liền che lên quần áo của cô... "A…” Diệu Tinh đột nhiên kêu to lên một tiếng đầy kích động. Cô dùng sức đẩy Mộ Sở ra: "Buông tôi ra, buông tôi ra..." Diệu Tinh kêu gào. "Buông tay..." "Em sợ cái gì?" Mộ Sở hỏi. "Nhiều người thích em như vậy, em lẽ ra cũng cảm thấy hưng phấn mới đúng chứ!" "Anh..." Diệu Tinh đưa tay lên, nhưng đến cuối cùng, cô vẫn lại không có tiền đồ, lựa chọn buông tay xuống, tức giận đến phát run cả người. "Muốn đánh tôi sao?" Mộ Sở nhíu mi lại: "Nhưng lại bởi vì tôi lại bày ra cái gương mặt giống anh trai tôi như đúc, cho nên em không đành lòng ra tay, có phải hay không!" Mộ Sở cười."Tôi không ngại làm thế thân của anh trai tôi đâu, hiện tại em đang bị tôi như vậy, em có nhớ những lúc cùng với anh trai tôi ở chung một chỗ hay không?" "Chớ nói nữa!" Diệu Tinh lắc đầu, "Đừng nên nói thêm gì nữa!" Diệu Tinh khàn giọng, lớn tiếng nói. Ngay cả ánh mắt cũng biến thành màu đỏ: "Mộ Sở, rốt cuộc anh nghĩ muốn như thế nào đây!" "Tôi không muốn như thế nào hết, chính là muốn tới thăm em một chút mà thôi, nhưng mà em không nên kích động. Nếu như hiện tại em lại ho ra máu, không khéo lại có người bởi vì em mà đau lòng, rơi lệ đó." Mộ Sở biểu hiện ra một thái độ vô cùng ác liệt. Trong lòng anh rõ ràng run rẩy kịch liệt như thế, rõ ràng nghĩ muốn an ủi cô cho thật tốt, thế nhưng mà lời vừa ra khỏi miệng, liền biến thành những câu nói mang mùi vị khác. A... Diệu Tinh đột nhiên cười lên một tiếng, cô lau sạch những giọt nước mắt vừa lăn xuống: "Đúng như vậy! Khán giả xem hài kịch mà không có ở đây, vạy thì tôi diễn trò cho ai nhìn đây." Giọng nói của Diệu Tinh bởi vì tức giận mà có chút không ổn. Cô nắm thật chặc quả đấm, móng tay đâm thật sâu vào trong lòng bàn tay: "Bất quá anh có thể yên tâm, nơi này nằm cách khu mộ của Mộ Thần mộ rất xa, đừng nói ho ra máu, cho dù máu của tôi có chảy thành sông đi nữa, thì máu của tôi cũng sẽ không làm dơ vùng đất của anh trai anh đâu..." Lời nói của Diệu Tinh rất nhẹ, nhưng lại thành công đâm thủng sự phòng bị nặng nề trong lòng Mộ Sở. Đúng vậy, những lời này đúng là anh đã nói, bộ dạng thống khổ này của Diệu Tinh lại một lần cuốn anh vào vùng nước xoáy đau đớn. Anh khổ sở giãy giụa, nhưng không cách nào tránh thoát nổi. Trình Diệu Tinh, mày luôn mồm luôn miệng nói đến người khác tàn nhẫn, thật ra thì mày mới chính là một người tàn nhẫn nhất, mày vĩnh viễn có thể trong lúc lơ đãng, đã làm cho người khác thân thể đầy thương tích. Nhìn Mộ Sở ngơ ngẩn, khóe miệng Diệu Tinh liền lộ ra một nụ cười nhìn đầy sự giễu cợt. "Mộ Sở. Anh thật có thể không cần như vậy, anh cũng thật có thể yên tâm, tôi có muốn chết, cũng sẽ chết xa xa, sẽ không để làm bẩn mắt của anh. Tôi cũng sẽ chết triệt triệt để để, không để cho anh cảm thấy tiếc nuối vì tôi vẫn chưa có chết..." "Trình Diệu Tinh." Lời nói của Diệu Tinh làm cho Mộ Sở không cách nào nhịn được."Em nói gì?" Anh cắn răng. Ý của cô muốn nói là anh mong chờ cô chết nhanh lên một chút có phải hay không..." Trình Diệu Tinh, em muốn chết là chuyện của em, tại sao em lại có thể đẩy trách nhiệm này tới trên người tôi? Chị dâu, trách nhiệm này, tôi không chịu gánh chịu nổi đâu..."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]