Diệu Tinh cố gắng cách xa Triệu Chí Viễn một chút, ngửi thấy mùi trên người ông ta, Diệu Tinh đã cảm thấy từng cơn buồn nôn kéo tới. Triệu Chí Viễn không phải là không cảm thấy Diệu Tinh đang chán ghét, nhưng nếu có cơ hội, ông làm sao có thể buông tha dễ dàng. Hạ Cẩm Trình gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Chí Viễn, nhìn bộ mặt không kiềm nổi của ông ta anh chỉ hận không thể đánh một đấm. “Làm gì vậy!” Đột nhiên Diệu Tinh hét một tiếng, đứng lên. Tiếng hét của cô làm Triệu Chí Viễn không biết để mặt mũi vào đâu, mới vừa chạm vào bàn tay nhỏ bé của cô, cô đã tránh ra. “Tổng giám đốc Tiêu, anh đây là có ý gì!” Triệu Chí Viễn quở trách. “Diệu Tinh, làm sao có thể không hiểu chuyện như vậy.” Tiêu Lăng Phong ngước mắt nhìn gương mắt nhỏ nhắn của Diệu Tinh đang đỏ bừng vì tức giận, “Uống với Tổng giám đốc Triệu một ly, vì cái tội thất lễ.” Anh thản nhiên nói. “Tôi không muốn!” Diệu Tinh cự tuyệt. “Tiêu Lăng Phong, anh hèn hạ đến mức phải dựa vào phụ nữ để làm ăn sao!” “Thư ký Trình, cô có ý gì!” Triệu Chí Viễn vỗ bàn, mặc dù đây là quy tắc ngầm của bọn họ, nhưng bị nói trắng ra như thế, ông ta vẫn cảm thấy mất mặt, dù sao tuổi mình cũng không nhỏ, thậm chí con ông ta còn lớn hơn Diệu Tinh hai tuổi. “Diệu Tinh, nói xin lỗi.” Tiêu Lăng Phong lạnh mặt. “Đừng có thách thức tôi!” Tiêu Lăng Phong nói xong, dùng ánh mắt uy hiếp nhìn Diệu Tinh. Diệu Tinh cười khổ một tiếng, đúng rồi! Cha còn phải dựa vào anh ta để duy trì mạng sống, từ từ nắm lại nắm đấm, Diệu Tinh hít sâu một hơi. “Tổng giám đốc Triệu!” Diệu Tinh quay mặt sang. “Diệu Tinh còn nhỏ, không hiểu chuyện, làm ông bực mình, xin ông đừng chấp nhặt với tôi, ly rượu này, coi như tôi thỉnh tội với ông!” Diệu Tinh nói xong đưa tay lấy ly rượu. “Khoan đã.” Đột nhiên Triệu Chí Viễn đưa tay ngăn Diệu Tinh lại. “…” Diệu Tinh hơi khó hiểu. “Nếu đã nói xin lỗi thì phải có thành ý.” Triệu Chí Viễn nói xong, cầm chai rượu trắng bên cạnh rót đầy một ly lớn. “Uống đi, tôi sẽ không so đo, cũng tin… Tổng giám đốc Tiêu của các người cũng không có dị nghị gì!” Triệu Chí Viễn nói xong, nhìn về phía Tiêu Lăng Phong, phản ứng của Diệu Tinh đã làm ông ta mất hết mặt mũi. Trong lòng ông nghĩ, coi như hôm nay là vì mặt mũi, cũng phải có được cô ta. Diệu Tinh cau nhẹ mày. Cho tới bây giờ cô chưa từng uống một ngụm rượu nào. Ly rượu lớn như vậy… Cô khổ sở nhìn Tiêu Lăng Phong, nhưng Tiêu Lăng Phong căn bản không có nhìn cô, coi như chuyện vừa nhìn thấy không liên quan đến mình. “Trình tiểu thư, mặc dù chúng ta là người quen cũ, nhưng cô cũng quá đáng lắm rồi! Nếu cô nhất định không xin lỗi, vậy tôi đã có biện pháp khác, đến lúc đó, ngay cả Tổng giám đốc Tiêu cũng không giúp được cô.” Hơi thở Diệu Tinh dần dần trở nên gấp gáp. Nơi này, làm sao có thể có người giúp cô đây? Diệu Tinh cảm thấy hơi buồn cười. Tiêu Lăng Phong hận cô thấu xương, Hạ Cẩm Trình, cũng chỉ gặp một lần. Hôm nay không uống rượu, bọn họ sẽ không từ bỏ ý định, nhưng cho dù có uống, thì cô cũng khó bảo toàn chính mình, lúc bắt đầu, ngay cả phản kháng cô cũng đều không làm được… “Diệu Tinh, cô thật sự không nể mặt tôi!” Triệu Chí Viễn mượn cơ hội bước tới kéo Diệu Tinh. Lực nắm của ông ta rất lớn, Diệu Tinh không thể nào thoát được. “Tôi đã cho cô cơ hội rồi.” Ông ta nói xong, cánh tay trượt từ hông Diệu Tinh xuống đến mông cô. “Chát” Diệu Tinh nâng tay lên giáng xuống một cái tát thật mạnh. Trong nháy mắt, Triệu Chí Viễn sửng sốt, ngay cả Tiêu Lăng Phong cũng kinh sợ đứng bật dậy. Diệu Tinh thở phì phò nhìn chằm chằm Triệu Chí Viễn, hô hấp kịch liệt làm ngực phập phồng, bên trong cổ áo lễ phục hình chữ V, trước ngực lộ ra chút cảnh xuân. Càng làm cho Triệu Chí Viễn không kiềm chế được. Trình Diệu Tinh, hôm nay tôi phải giáo huấn cô…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]