"Mama, có phải baba sắp về ở chung với chúng ta không?"
"Sao con lại hỏi như vậy?"
Nguyên Hạ bỏ quyển sách trên tay xuống, chỉnh lại ánh sáng đèn ngủ. Cô luôn giữ thói quen đọc sách cho con mỗi tối, trẻ con cần được sự quan tâm và bồi dưỡng từ nhỏ.
Tâm Di ra vẻ thần bí, ghé sát vào tai cô mà nói nhỏ.
"Hôm nay con đã thấy baba ôm mama, bạn con nói chỉ cần baba ôm mama tức là hai người không còn giận nhau nữa, sẽ cùng nhau sống chung"
Cô nhóc này đúng là lắm chuyện thật, Nguyên Hạ ng ra một lúc, lại nhớ đến buổi chiều vừa rồi.
Sau khi bốc đồng khẳng định chủ quyền trước mặt cô giáo, cô liền giả vờ như không biết gì, cả buổi tiệc cứ luôn lảng tránh ánh mắt của người nọ. Đến nhà sau khi đưa Tâm Di đã ngủ say vào phòng, cô liền bị anh ôm lấy.
"Buổi chiều em gọi anh là gì?"
"Gọi gì chứ, tôi chỉ là không muốn Tâm Di thất vọng" Nguyên Hạ vùng vẫy muốn thoát khỏi tay anh, nhưng vòng tay người đàn ông ôm chặt lấy, ý muốn cô phải nói cho rõ ràng.
"Sao anh lại nghe mùi gì ấy nhỉ?" Trác Thành cúi người, chỉ cách một chút là môi sẽ chạm vào má cô.
Nguyên Hạ bị cái đụng chạm như có như không của anh làm cho thần trí mơ hồ, nhịp tim không tự chủ động nhanh.
"Mùi gì?"
"Mùi chua"
"Có bệnh" Nguyên Hạ thoát khỏi tay anh, rồi đi nhanh vào bếp. Được một lúc không thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-tinh-nhan-khong-ky-han/3493162/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.