"Lưu Tĩnh, hãy cứu anh. Rốt cuộc thế lực phía sau Nguyên Hạ đó lớn đến mức nào, bọn họ đang phong sát anh"
Lạc Minh Quân quỳ rạp xuống ôm lấy Lưu Tĩnh. Hắn ta chỉ muốn nhận một vụ thầu nào ngờ tới kết quả lại như thế.
"Minh Quân anh nói thật đi, bản vẽ đó tại sao lại bị người ta sửa thành như thế. Em chỉ sửa đổi cấu trúc không hề khiến nó trở nên nghiêm trọng như vậy"
Lưu Tĩnh khi nhận được tin công trường bị sập cũng rất hoảng hốt, cô chỉ sửa một phần nhỏ thôi, cô không muốn hại chết người càng không muốn hại Nguyên Hạ.
"Anh...anh không làm, là người khác. Cô ta nói sẽ giúp anh, anh thật sự không nghĩ tới là cô ta lại giúp theo cách đó"
Ánh đèn yếu ớt chiếu lên khuôn mặt của Lạc Minh Quân, gương mặt hắn ta đã tiều tụy đi nhiều nhìn như một người đã bệnh lâu, hốc mắt đen lại, sắc mặt phờ phệt.
Lưu Tĩnh thấy anh ta như vậy cảm thấy lòng đau như cắt, sự nghiệp cả đời của anh ta không thể như vậy mà bị hủy.
***
Quán cà phê
Nguyên Hạ đối diện Lưu Tĩnh, thái độ lạnh nhạt. Người này đã từng là chị em tốt nhất của cô.
"Nguyên Hạ, chị...chị không cố ý hãm hại em"
Đôi mắt cô cụp xuống như che đi sự thất vọng cùng đau lòng. Lát sau mới nhẹ giọng nói.
"Lưu Tĩnh chị có thể hãm hại em, nhưng chị đã làm ra chuyện tốt đẹp gì? Những người công nhân đó, người thì có vợ đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-tinh-nhan-khong-ky-han/3316363/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.