Suốt quảng đường cô vẫn luôn cầu nguyện, nhưng trời không chiều lòng người, có đến 5 người chết, 10 người đang trong cơn nguy kịch.
Nguyên Hạ đến bệnh viện, người nhà của những công nhân đó thấy cô như thấy ác quỷ liền lao vào vừa mắng vừa đánh. Cô có thể hiểu, những người đang nằm trong phòng bệnh kia là chồng, là cha, là con của bọn họ. Bọn họ hận cô không có gì sai, Nguyên Hạ liên tục cúi đầu xin lỗi, cô đã quá mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng gượng, ép không cho nước mắt rơi ra.
"Tôi thành thật xin lỗi, tôi sẽ điều tra rõ chuyện này sớm cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng"
"Thỏa đáng gì chứ? Chính là do cô, chính cô đã hại chết con trai tôi. Trả con tôi lại cho tôi"
Người phụ nữ đã lớn tuổi, tóc hoa râm, trên gương mặt già nua thấm đẫm những giọt nước mắt. Bà nắm hai bàn tay thành nắm đấm liên tục hướng người cô mà vỗ mạnh xuống.
Những người khác cũng theo sau như ong vỡ tổ, cả hành lang bệnh viện là những tiếng khóc thương tâm cùng tiếng mắng chửi, đến cả đứa trẻ mới đứng ngang chân cô, cũng bắt cô trả lại ba cho nó.
"Tôi xin lỗi"
Nguyên Hạ không biết làm gì hơn ngoài việc xin lỗi, cảm giác tội lỗi cùng uất ức dâng lên, cô khó chịu đến mức không thở nổi.
Khó khăn lắm mới rời khỏi nơi đau lòng đó, ra ngoài đã gặp phải một đám phóng viên. Bọn họ đưa máy ảnh ra hướng cô không ngừng bấm máy, tiếng tách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-tinh-nhan-khong-ky-han/3305262/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.