“Mời chủ tịch Trác, cảm ơn anh đã ra tay thu mua Tín Đạt”
Người đàn ông tướng người mập mạp, bụng phệ điển hình cho những người trung niên thường hay thấy. Ông ta là chủ của dược phẩm Tín Đạt mà tập đoàn Trác La vừa thu mua, nói đúng hơn phải nói là chủ cũ.
“Khách sáo rồi”
Trác Thành nhấm một miếng rượu, ý cười nhàn nhạt.
“Nếu lần này không phải do chủ tịch Trác ra tay mua vào chỉ e là tôi sẽ chịu thiệt”
Cũng may lần này tập đoàn Trác La thu mua lại với giá cao nếu không ông ta thật lòng không đủ tiền để xoay sở, tuy nói công ty đã mất nhưng ít ra cũng không tới nỗi phải cùng đường, nói đến đây ông ta lại càng kính nể Trác Thành. Chỉ mới 25 tuổi đã có thể tạo dựng cơ ngơi lớn như thế, quả là khiến người khác phải nể phục.
"Chủ tịch Trác trước nay vốn là như vậy, nhiệt tình hay giúp đỡ. Chúng ta ngồi ở đây, ai mà không từng nhận được sự giúp đỡ của cậu ấy chứ"
Một người nhẹ nâng ly rượu, hào sảng uống một hơi cạn sạch.
Trác Thành đối với thiện ý của ông ta cũng không có thái độ gì lớn, anh chỉ là không muốn dồn người khác vào đường cùng, dù gì chút tiền đó đối với anh cũng chẳng đáng là bao, chỉ cần chút thời gian là có thể lấy lại. Tình cảnh này anh đã từng trải qua, cũng hy vọng người khác không phải chịu khốn đốn như vậy.
“Không biết lần này mọi người mời tôi ăn bữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-tinh-nhan-khong-ky-han/2735884/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.