Những ngày tiếp theo đó chính là khoảng thời gian làm việc tại nhà của Nguyên Hạ, cô dù muốn hay không cũng đành chịu. Với gương mặt đầy thương tích này đến công ty chắc chắn là sẽ dọa người mất. Chỉ là trong lòng vẫn lo lắng, liệu ông chủ Lý đó có đến công ty làm loạn không? Đã qua hơn năm ngày bên phía công ty một chút tin tức cũng không thấy, cô cũng không để trong lòng nữa, chuyên tâm dưỡng thương và vẽ bản thiết kế.
Bên ngoài sóng yên biển lặng nhưng Nguyên Hạ lại không biết người đàn ông bên cạnh cô đã âm thầm giúp cô thu xếp mọi thứ, ông chủ Lý đó đã không còn có thể xuất hiện trước mặt cô được nữa.
10 giờ đêm, ở một khu đất hoang ngoài ngoại ô xa xôi, một người đàn ông cúi người quỳ lạy. Công ty phá sản, vợ con ông ta cũng vì thế đã bỏ đi, giờ đây trên người còn có thêm một khoản nợ khổng lồ. Giờ ông ta chỉ hy vọng người trước mắt bỏ qua cho mình, ngược lại với sự cầu xin của ông ta, người đó chỉ cười nhẹ trong ánh mắt lạnh lẽo hiện ra sát ý.
“Lúc mày đánh cô ấy sao không nghĩ có ngày hôm nay?”
Trác Thành dùng bàn chân đạp mạnh lên tay ông ta, có thể nghe thấy tiếng khớp xương rắc một tiếng kèm theo đó là tiếng hét thống khổ. Ông ta trên người máu me, gương mặt bị đánh đến không dám nhìn.
Dung Vĩnh nhìn sang chủ tịch, đã lâu rồi không thấy vẻ mặt tàn nhẫn này của anh. Trừ năm đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-tinh-nhan-khong-ky-han/2735859/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.