Trác Thành đi trên một lối nhỏ quen thuộc, dưới chân là những lớp đá phiến được lót một cách cẩn thận. Chỗ này đã được nâng cấp tốt hơn so với trước đây, con đường vốn bùn đất đã được thay lại toàn bộ.
Anh đến trước hai ngôi mộ, cúi người đặt xuống một bó hoa ly lớn.
“Mẹ, con mang cho mẹ hoa ly mẹ thích nhất, có phải là rất thơm không?”
Nhìn sang ngôi mộ ở bên cạnh, trên bia khắc hai chữ Trác La, hình ảnh người đàn ông tươi cười như đang nhìn anh. Anh cúi đầu nhìn một lúc lâu, mới thấp giọng nói.
“Ba đừng ghen tỵ, con cũng mang cho ba loại rượu ba thích”
Nói rồi anh rót ra ba ly rượu đổ trước mộ, ngồi xuống bên cạnh, tự mình nói chuyện.
“Ba mẹ, con đã giúp hai người mua lại nhà cũ rồi, còn xây lại nó theo phong cách Ba Lan mà mẹ thích, con đã gây dựng lại tập đoàn Trác La, con cũng đã có được người con gái con yêu, nhưng hình như cô ấy không thích con, mỗi lần gặp con sẽ rất hung dữ, nhưng chẳng hiểu sao con lại thấy rất dễ thương”
Trác Thành cười cười, nghĩ đến Nguyên Hạ ý cười nơi khóe mắt đậm hơn, anh rót cho mình một ly rượu, ngửa đầu uống cạn. Những mảnh ký ức rời rạt như một cuốn phim ùa về.
Mười năm trước vào mùa đông lạnh lẽo, tuyết rơi trắng xóa, trên nền tuyết dày, người phụ nữ hớt hải chạy vào. Dì Lan hốt hoảng thông báo.
“Ninh Vy, mau…mau đi xem, cảnh sát đến nói là Trác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-tinh-nhan-khong-ky-han/2735843/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.