Chương trước
Chương sau
Tiêu Lăng Phong đứng ở của, nhìn Diệu Tinh tựa vào ngực Hạ Cẩm Trình, rõ ràng khoảng cách rất xa, nhưng anh có thể cảm thấy rất rõ ràng cô đang run rẩy. Anh cũng đoán được, lúc này, nhất định trong miệng cô đang gọi tên Mộ Thần.

“Ổn rồi, Diệu Tinh không sao rồi, tôi đưa cô về nhà, được không?” Hạ Cẩm Trình lau nước mắt Diệu Tinh. Cũng không nhìn Tiêu Lăng Phong một lần nào nữa, đỡ Diệu Tinh ngồi vào xe mình.

Tiêu Lăng Phong hít sâu một hơi, trong nháy mắt con người trầm tĩnh trở nên âm u, lạnh lẽo. Hừ! Triệu Chí Viễn, có trách thì trách ông không nên khiêu chiến tôn nghiêm của tôi, nơi này, không có chuyện tôi muốn quản mà không quản được.

Triệu Chí Viễn đang tức giận lái xe, đột nhiên bị một chiếc xe chắn ngang đường.

“Tiêu Lăng Phong!” Ông ta hoảng sợ.

“Tổng giám đốc Triệu!” Tiêu Lăng Phong vừa cười vừa mở cửa xe, ngồi bên cạnh ông ta.

“Anh… Anh có chuyện gì không?” Triệu Chí Viễn hỏi. Nhìn Tiêu Lăng Phong ông đã cảm thấy anh ta đến không có ý tốt, người người đều biết, Tiêu Lăng Phong làm việc bất chấp hậu quả.

“Chuyện gì?” Tiêu Lăng Phong cười. “Ông không phải nói ông muốn làm gì thư ký của tôi, tôi cũng không thể giúp cô ta được sao! Tôi chính là muốn ông xem một chút, tôi có thể hay không thể giúp cô ta!”

“Á…”

“Tổng giám đốc Triệu, vốn dĩ tôi nghĩ, ông và Diệu Tinh là người quen cũ, bàn chuyện buôn bán cũng dễ dàng một chút, nhưng ông không nên động tay động chân với cô ấy, lại càng không nên khiêu chiến quyền uy của tôi…”

Triệu Chí Viễn nuốt nước miếng. “Tổng giám đốc Tiêu…”

“Hôm nay, tôi cũng chỉ muốn nói cho ông biết, có vài người, ông đụng vào rồi sẽ không đứng dậy nổi.” Anh khinh thường vỗ vỗ mặt Triệu Chí Viễn. “Nhớ lấy, còn có lần sau… Tổng giám đốc Triệu, đừng trách tôi không khách khí.” Tiêu Lăng Phong mỉm cười, lại mở cửa xe.

Rầm! Tiếng đóng cửa làm Triệu Chí Viễn giật mình, một giọt mồ hôi lạnh lăn khỏi trán ông ta. Ông nuốt nước miếng. Vậy, vậy là không sao? Ông nghĩ xong, vội vã lái xe, nhưng chạy không được bao lâu, ông đã bị chiếc xe bên cạnh tông vào, đâm thẳng vào ven đường…

“Mộ Thần, cứu em… Mộ Thần…” Diệu Tinh đang ngủ đột nhiên bừng tỉnh.

Hạ Cẩm Trình đau lòng nhìn Diệu Tinh. “Ổn rồi, Diệu Tinh, không sao!”

“Cảm ơn.” Một lúc lâu sau, Diệu Tinh mới chậm rãi nói ra hai chữ này. “Tổng giám đốc Hạ, tôi đi trước.”

“Diệu Tinh.” Hạ Cẩm Trình kéo Diệu Tinh. “Có chuyện gì, gọi điện thoại cho tôi.”

Diệu Tinh không còn sức lực gật đầu một cái. Từ từ xuống xe. Hạ Cẩm Trình vẫn nhìn theo bóng lưng Diệu Tinh, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Diệu Tinh nữa, rất lâu, anh thở một hơi thật dài. “Diệu Tinh, anh sẽ không trơ mắt nhìn em phải chịu uất ức, anh bảo đảm.” Hạ Cẩm Trình nói nhỏ.

Anh chậm rãi nổ máy xe, lúc rời đi, nhìn thấy một chiếc xe vô cùng sang trọng đậu ở dưới lầu, nơi này tuy là khu nhà cao cấp, nhưng tuyệt đối không phải là nơi ở của những người có thân phận như thế, nhưng nghi ngờ cũng chỉ thoáng qua trong đầu anh.

Trong chiếc xe sang trọng, có đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào phương hướng Diệu Tinh biến mất, mấy phút sau, một cửa sổ sáng đèn…

“Tiêu Lăng Phong, thật sự không ngờ tới, anh hèn hạ đến mức ngay cả người phụ nữ của mình cũng có thể lợi dụng.” Điều tra cho tôi, tư liệu về người mới vừa rời đi, tôi muốn tất cả.”

“Dạ, thiếu chủ.”

“Nói với Lãnh, chừa một mạng lại cho tên đầu heo kia, trước tiên dạy dỗ một chút là được rồi, có lẽ, sau này sẽ dùng đến ông ta!” Người đàn ông lạnh lùng nói, chiếc xe sang trọng nhanh chóng biến mất…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.