Diệu Tinh thất hồn lạc phách trở lại bệnh viện, vừa bước vào phòng bệnh đã bị Hạ Cẩm Trình kéo đến trước ngực. 
“Diệu Tinh, cô chạy đi đâu vậy? Hả? Không phải đã bảo không được chạy loạn sao?” Anh khẩn trương khi nhìn thấy cả người Diệu Tinh đầy bụi đất. Tim nhói lên một cái thật đau. “Đã xảy ra chuyện gì, Diệu Tinh, sao cô biến thành như thế này vậy hả?” 
Diệu Tinh ngẩng đầu lên, nhìn sự lo lắng trong mắt Hạ Cẩm Trình, cô ấm ức mếu máo. “Cẩm Trình! Oa oa…” Cô níu lấy Hạ Cẩm Trình, bật khóc thành tiếng. 
“Diệu Tinh, đã xảy ra chuyện gì, nói cho tôi biết có được không!” Anh lau nước mắt Diệu Tinh, không chút quan tâm dáng vẻ bẩn thỉu của cô. “Ai ức hiếp cô?” 
“Cẩm Trình, người đó, người đó không phải Mộ Thần, không phải…” cô nức nở, giống như đứa bé bị cướp đi món đồ chơi yêu thích, tiếng khóc không lớn, nhưng lại tràn đầy thất vọng và uất ức. Ai nghe thấy cũng phải đau lòng. 
“Cái gì mà Mộ Thần, Diệu Tinh, cô đang nói gì vậy?” 
“Triệu Chí Viễn, Triệu Chí Viễn…” Diệu Tinh nắm chặt áo Hạ Cẩm Trình, nghe thấy lời của cô, Hạ Cẩm Trình như lạc trong sương mù. Anh nghi hoặc nhìn Diệu Tinh. Triệu Chí Viễn, ông ta làm sao! 
Trong lúc Diệu Tinh đang tủi thân ôm lấy Hạ Cẩm Trình mà khóc, thì Đường Nhã Đình đang xách theo cháo gà khoác tay Tiêu Lăng Phong đi đến phòng bệnh, cô ta đang tính toán, một lát khi không nhìn thấy Diệu Tinh, cô phải biểu hiện mình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-tinh-nhan-hai-diep/1997816/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.