“Những người khác không hề quan trọng.” Diệu Tinh lặp lại lời Tiêu Lăng Phong. “Chỉ vì muốn bảo vệ cô ấy.” Diệu Tinh nhìn Tiêu Lăng Phong, đột nhiên cười một tiếng. “Trong đó bao gồm cả việc giúp cô ấy loại bỏ những trở ngại sao? Tiêu Lăng Phong, người bị bỏ thuốc là tôi, suýt chút nữa bị luân phiên cưỡng hiếp là tôi, tại sao người bị gày bẫy hãm hại là tôi, mà người bị ổn thương, phải chịu uất ức vẫn là tôi.”
“Vậy là do em xui xẻo!”
“Một câu nói của anh là coi như xong sau, Tiêu Lăng Phong, vậy những thứ tôi phải chịu, thì là gì hả? Tôi phải đi đòi lại!” Diệu Tinh gào thét, giọng nói hơi khàn khàn. “Chuyện này, tôi sẽ không bỏ qua như vậy, Tiêu Lăng Phong, tôi muốn báo cảnh sát, muốn đòi lại công bằng, tôi cũng muốn cho mọi người biết bộ mặt thật của các người!” Diệu Tinh nói xong muốn chạy ra ngoài.
“Em thử báo cảnh sát xem!” Tiêu Lăng Phong nắm chặt bả vai Diệu Tinh. “Trình Diệu Tinh, em dám báo cảnh sát, tôi sẽ nói quan hệ của chúng ta cho Trình Ngự biết.” Báo cảnh sát. Làm sao có thể, nếu như kinh động cảnh sát, sẽ liên quan đến hai vụ án mạng, dù là Nhã Đình hay Diệu Tinh đều không phải chuyện tốt.
“…”
“Trình Diệu Tinh, em ngoan ngoãn, cuộc sống mọi người đều yên ổn, nếu không… Diệu Tinh, đừng trách tôi đã không cảnh tỉnh em.” Anh vừa nói vừa lau nước mắt Diệu Tinh… “Uất ức của em, tự mình biết là tốt rồi, không cần để mọi người đều biết.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-tinh-nhan-hai-diep/1997738/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.