Editor: ViVu 
Lúc Tiêu Lăng Phong tỉnh lại, trong phòng bệnh tối đen như mực, cổ họng anh như muốn bốc khối, nhưng lại không có hơi sức đứng dậy, cũng không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, chưa bao giờ anh có cảm giác thê lương đang bủa vây anh như thế này. Nghĩ tới những gì đã xảy ra trong hôm nay, anh cảm thấy thật châm chọc, thật đau nhói… Cuối cùng, vào lúc anh này đây, khi anh đang cần được giúp đỡ, cần một bàn tay ấm áp thì anh vẫn luôn có một mình. Giống như khi còn bé, bên cạnh chỉ có vệ sĩ, bạn bè cùng trang lứa, đều có sự yêu thương của cha mẹ, ông bà ngoại, ông bà nội, được cả nhà vây quanh, như thế thật vô cùng hạnh phúc và ngọt ngào, thế nhưng còn anh, cho dù có nằm mơ thì điều đó cũng chỉ là hy vọng xa vời. Ngay cả em gái cùng cha khác mẹ của anh, cũng được cha mẹ nuôi coi là hòn ngọc quý, là bảo bối mà nâng niu trên tay. Lần đầu tiên, anh cảm thấy đố kỵ với loại hạnh phúc này, dùng sức siết chặt nắm tay, muốn chống tay ngồi dậy, nhưng lại rất đau, anh không có chút hơi sức đứng dậy… 
Cảm giác khóc không ra nước mắt quấn lấy anh, anh cứ mở trừng mắt như vậy mà nhìn trần nhà, mãi cho đến khi trời sáng… 
“Anh đã tỉnh?” Y tá đi đến xem Tiêu Lăng Phong. “Đã báo cho người nhà anh đang ở nước ngoài. Bọn họ sẽ nhanh chóng tới, xương cánh tay của anh bị gãy, không được lộn xộn.” Y tá 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-tinh-nhan-hai-diep/1997719/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.