Sự kiện video được tung lên trên mạng, dường như cũng không có một chút ảnh hưởng gì đối với Tiêu Lăng Phong. Anh không tức giận, cũng không nổi giận, hàng ngày anh đều uống thuốc đúng hạn, rất phối hợp với bác sĩ điều trị. Ngay cả chuyện ăn uống, mỗi ngày anh đều nói: “Trình Diệu Tinh, ngày mai tôi muốn ăn x x x x…”
Diệu Tinh và Joe cùng lo lắng nhìn Tiêu Lăng Phong. Đã có nhiều chuyện xảy ra như thế, tại sao anh lại không hề có một chút phản ứng như vậy.
"Tổng giám đốc "
"Một lát nữa sang hỏi bác sĩ một chút, đến lúc nào thì tôi có thể xuất viện được." Tiêu Lăng Phong lau qua miệng một chút, vẫn không quên khen ngợi tay nghề của Diệu Tinh thực không tệ.
"Tiêu Lăng Phong, di@en*dyan(lee^qu.donnn),anh không sao chớ?" Diệu Tinh lo lắng hỏi. Liệu có phải anh đã bị một kích thích quá lớn hay không?
"Nếu như em hy vọng tôi có chuyện gì đó, vậy thì tôi e rằng em sẽ phải thất vọng rồi." Tiêu Lăng Phong uống một hớp nước."Thân thể của tôi cũng đã khá tốt rồi, gần như đã trở lại bình thường. Buổi chiều, giúp tôi làm thủ tục xuất viện đi, chuyện ở Đêm Khuynh thành kia chưa được giải quyết, tôi ở đây cũng không được an lòng."
"Vâng! Vậy để tôi đi thương lượng với bác sĩ một chút." Joe nói xong liền đi ra ngoài.
"Tiêu…"
"Tôi rất bình thường, em không cần phải nói thêm điều gì nữa đâu! Em không sao chớ? Những cái tin tức kia không phải là những lời nói thật..." Anh nói xong liền bắt đầu gãi gãi thân thể vẻ không thoải mái.
"Đừng gãi." Diệu Tinh lên tiếng ngăn lại."Hiện tại đang da thịt mới đang lên da non, anh bị ngứa là chuyện rất bình thường." Diệu Tinh nhắc nhở.
"Em có biết hay không, so với em như thế này, tôi tình nguyện để cho em không để ý tới tôi." Tiêu Lăng Phong nghiêm túc nói một câu. Thật là buồn cười, khi anh chật vật, điều anh không nghĩ tới nhất chính là để cho Diệu Tinh nhìn thấy. Nhưng mà, hết lần này tới lần khác, bộ dáng chật vật nhất trên đời của anh đều bị Diệu Tinh nhìn thấy.
"Anh đúng là một người thật là kỳ quái. Tôi không để ý tới anh, anh mắng tôi không có lương tâm. Tôi để ý tới anh, anh lại không muốn. Vậy rốt cuộc anh muốn như thế nào."
"Đúng như vậy đấy! Tôi chỉ thích tìm em để làm phiền mà thôi." Bản lãnh chỉ cần nói một câu chơi chơi cũng có thể thành chuyện cười, nhưng mà Tiêu Lăng Phong lại cũng không hề bật cười. Nhìn thấy Tiêu Lăng Phong như vậy, Diệu Tinh đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút lòng chua xót. Thật ra thì trong lòng của anh đang rất khổ sở, bất quá chỉ là anh đang làm bộ như thờ ơ mà thôi. Anh yêu Đường Nhã Đình như thế nào, bây giờ gặp chuyện như vậy, làm sao anh có thể không động lòng được chứ.
Than nhẹ một câu, Diệu Tinh cũng không lên tiếng. Dù sao, chuyện như vậy, không thể nào an ủi được.
Nhà họ Đường.
"A… cút ra ngoài, cút hết ra ngoài." Trong biệt thự, Đường Nhã Đình gào thét giống như nổi điên. Trong phòng, những gì có thể đập được cũng đều đã bị đập. Mấy ngày hôm nay, người giúp việc trong nhà cũng bị hành hạ khổ sở không thể tả. Cho nên, sau khi gọi Đường Nhã Đình ăn cơm, lại bị cô lên cơn giận dữ lớn như vậy, người giúp việc cũng xoay người rời đi, không để ý tới nữa. Trước đó, nhà họ Đường chưa từng bao giờ gặp phải nguy cơ như vậy, tin tức tiểu thư xinh đẹp quấn thân với nhau, tiên sinh bị tố cáo hành hạ tàn bạo, tới hôm nay vẫn còn ở trong ngục, ngăn cấm bảo lãnh
Đường Nhã Đình sau một trận phát hỏa vừa rồi, tựa như cũng mệt mỏi. Từ từ co rút người lại, cô lần tìm điện thoại di động, nhẹ nhàng tìm một số điện thoại bẫm gọi ra ngoài. Nhưng mà từ trong chiếc điện thoại vẫn phát ra một âm thanh như cũ: Thật xin lỗi quý khách, số điện thoại mà ngài đã gọi tạm thời không có người nào nhận nghe.
Tấ cả điện thoại cố định trong nhà đều đã rút dây hết. Mỗi ngày tòa soạn báo đều gọi điện tới số điện thoại di động của cô, cũng đủ để hao hết tất cả lượng điện của điện thoại rồi. Đường Nhã Đình cực kỳ phiền lòng, tuy nhiên cô lại không dám tắt máy, chỉ sợ bỏ lỡ cuộc điện thoại của Tiêu Lăng Phong. Nhưng mà, cô đã đợi nhiều ngày như vậy, đừng bảo là cuộc gọi điện thoại, ngay cả tin nhắn cũng không hề vang chuông báo.
"Lăng Phong, không phải là như vậy, không phải là như vậy." Mấy ngày tới nay, cô bị tin tức trên mạng kia hành hạ đến nổi điên. Nhưng chỉ là một đoạn video như vậy, cũng không có người thủ tiêu đi. Đoạn video trên còn bị một loạt các trang tin tức khác đăng lại. Người người đều biết, tiểu thư nhà họ Đường là một người đã làm lay động người như thế nào. Cô muốn giải thích, nhưng mà nhiều ngày nay, bên ngoài cửa chẳng phân biệt ngày hay đêm, đều có ký giả ẩn núp. Đừng nói là cô ra cửa, ngay cả đi ra ngoài sân thôi cô cũng không dám.
"Lăng Phong, anh thật sự không để ý đến sao? Có phải là anh sẽ càng thêm ghét em thật hay sao?" Đường Nhã Đình siết chặt quả đấm, nên từng cái từng cái xuống giường, khóc thành tiếng hu hu. Hạ Cẩm Trình, anh đúng là đồ vô lại, đáng bị nghìn dao đâm chết. Anh đúng là đồ khốn kiếp, tôi nhất định phải báo thù, phải báo thù! Đường Nhã Đình lớn tiếng kêu gào. Ai tới giúp tôi một chút, giúp tôi một chút đi…
Bệnh viện.
Tiêu Lăng Phong tựa vào cửa rất đương nhiên, nhìn Diệu Tinh thu dọn đồ đạc của mình. Treo quần áo vừa tắm xong lên.
"Trình Diệu Tinh. Em thử nói xem, kết hôn với một người mình yêu tốt hơn hay là với một người phù hợp với mình hơn."
Diệu Tinh quay đầu lại."Cái gì kia?" Cô nghe rõ, tuy nhiên cô không muốn trả lời về một vấn đề ngổn ngang này. Đây là câu hỏi kiểu gì chứ, không yêu thích thì làm sao kết hôn được. Cho dù kết hôn với nhau thì sao chứ, chẳng lẽ muốn vợ chồng cả đời "tương kính như băng" à.(*)
(*) Tương kính như băng: Vợ chồng đối xử với nhau lạnh lùng như băng.
"Không có gì hết." Tiêu Lăng Phong lắc đầu. Ngay từ nhỏ, đối với tình yêu anh đã không có bất kỳ độ tín nhiệm nào. Sau đó lại trải qua những chuyện liên tiếp của Đường Nhã Đình như vậy, anh lại cảm thấy tình yêu không phải là một tình cảm có thể tin tưởng được. Thích hợp ư? Người thích hợp của anh, còn đang ở nơi nào vậy!
"Tổng giám đốc. Có tin tức." Joe đột nhiên xông vào phá vỡ bầu không khí yên tĩnh và tốt đẹp kia.
"Có tin tức gì vậy?" Tiêu Lăng Phong đứng thẳng thân thể lên.
"Mới vừa rồi ở đồn cảnh sát truyền đến tin tức, nói là sự kiện ngộ độc thức ăn đã có tiến triển. Căn cứ điều tra, nguồn cung cấp là không có vấn đề, người phụ trách mua hàng ngày hôm qua cũng đã được thả ra khỏi đồn cảnh sát rồi. Rất có thể những thws đồ ăn kia khi vận chuyển ở trên đường đã xảy ra vấn đề. Tôi cũng đã phái người đi tìm công ty hợp tác, sẽ chờ tìm ra người đã giao hàng ngày hôm đó, mọi chuyện sẽ được rõ ràng."
"Như vậy liệu có tìm được hay không?"
"Sau khi gặp phải chuyện không may, người kia đã không thấy tăm hơi đâu cả. Hiện tại vẫn đang điều tra, Tiêu lão tiên sinh cũng đang giúp đỡ, sẽ có tin tức rất nhanh thôi ạ."
"Được." Tiêu Lăng Phong gật đầu, anh thu hồi ngay tất cả những suy nghĩ đang loạn xạ ở trong đầu mình."Đã làn xong thủ tục xuất viện chưa? Chúng ta đi đến gặp gỡ một người thân của bệnh nhân một chút. Mọi chuyện đều có đầu đuôi. Bọn họ có quyền được biết."
"Tôi sẽ đi cùng với ngài." Joe gật đầu.
Người bệnh bị ngộ độc thức ăn phải nằm viện, phần lớn cũng đã được xuất viện. Chỉ còn lại mấy người có bệnh tình nghiêm trọng là vẫn còn phải nằm viện. Diệu Tinh đi theo sau lưng Tiêu Lăng Phong, đi vào trong phòng bệnh.
Nhìn thấy Tiêu Lăng Phong. Cảm xúc của người nhà bệnh nhân vẫn còn kích động như cũ. Nhìn cái vẻ phẫn nộ của bọn họ tựa như chỉ hận không thể xé nát vẻ mặt của Tiêu Lăng Phong. Diệu Tinh gần như có thể nghĩ đến chuyện được phát hiện ra, thì bọn họ sẽ bị kích động như thế nào Cô cũng có thể tưởng tượng, vết thương của Tiêu Lăng Phong cũng sẽ bị xé rách như thế nào.
"Hoàng phu nhân, thật là xin lỗi, tới hôm nay tôi mới tới thăm Hoàng tiên sinh được."
"Anh đi ra ngoài ngay cho tôi, cút ra ngoài! Chúng tôi không muốn nhìn thấy người nào nữa." Người phụ nữ kia kêu lên vì cay cú.
"Đối với cái sự kiện này, tôi thật sự rất xin lỗi. Chuyện điều tra đã có tiến triển, tôi sẽ cho các người một câu trả lời chắc chắn và hài lòng."
"Cút ra ngoài." Người phụ nữ kia miệng hét hô to, xông lại.
Thái độ nhận sai biết lỗi của Tiêu Lăng Phong, thật sự đã làm cho Diệu Tinh được mở rộng tầm mắt. Cô cho là Tiêu Lăng Phong chỉ biết dùng sức mạnh để uy hiếp. Nhà họ Tiêu có thế lực, muốn đè chuyện này xuống, khép nép thừa nhận sai lầm
"Hoàng phu nhân, xin ngài tỉnh táo lại một chút. Chúng tôi… "
"Cô câm miệng lại cho tôi, ai cho phép cô mở miệng nói như vậy." Người phụ nữ đanh đá kia hầm hừ. Nhìn Diệu Tinh, bà ta giơ tay lên sau đó quăng tới một cái tát. Nhìn thấy được bàn tay đã bị bỏ rơi, Diệu Tinh bị dọa cho sợ đến mức nhắm lại ánh mắt.
Chát. Âm thanh chát chúa vang lên, nhưng mà Diệu Tinh lại không hề cảm thấy đau. Từ từ đem híp mắt lại, cô nhìn thấy Tiêu Lăng Phong đã ngăn cản ở trước mặt cô, nhìn thấy vẻ mặt đầy kinh ngạc của người phụ nữ kia, còn trên mặt của Tiêu Lăng Phong đã in hình một dấu tay
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]