Tiêu Lăng Phong không để ý đến mưa lớn đường trơn trượt, anh lái xe thật nhanh giống như đã sắp phát điên lên rồi vậy. Bàn tay anh nắm thật chặc lấy tay lái, tim của anh đập mạnh hốt hoảng như sắp nhảy ra. Diệu Tinh, em không thể có chuyện, không thể…
Thời điểm xe của anh dừng lại ở bên cạnh mộ địa, giống nhau chạy tới còn có Mộ Sở cùng Lệ Viêm, ở không lâu sau. Lãnh Liệt cũng chạy tới, bốn người cứ như vậy giằng co ở trong mưa. Sự tức giận đè nén làm cho không người nào hô hấp nổi nữa.
"Tiêu Lăng Phong, không nghĩ tới, nhanh như vậy chúng ta liền lại đã gặp mặt?"
"Khốn kiếp. Mày đã tính toán đối với Diệu Tinh những gì vậy?" Tiêu Lăng Phong giận đến mức rống to. Anh xông lên trước, bị Lệ Viêm trước một bước đẩy ra.
"Tiêu tổng, xin ngài chú ý hành động của mình một chút!"
"Mày tức cái gì chứ?" Mộ Sở cười. "Mày cảm thấy tao có thể tính toán đối với Diệu Tinh những gì nào?" Mộ Sở nhíu mi lại. "Diệu Tinh xinh đẹp đến mức nào, tin tưởng không cần tao phải nói ra nhỉ? Tao cũng là đàn ông! Huống chi, đối với Trình Diệu Tinh, tao cũng sớm đã có chút hứng thú, mày cảm thấy tao sẽ làm cái gì nào?"
"Khốn kiếp, tao giết mày?" Không chịu nổi những lời nói giễu cợt của Mộ Sở, Tiêu Lăng Phong giận dữ hét lên.
"Lăng Phong!" Lãnh Liệt đưa tay kéo cánh tay Tiêu Lăng Phong: "Bây giờ không phải là lúc để anh tức giận... Diệu Tinh đã chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-tinh-nhan-hai-diep/1997626/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.