Đối với sự thăm viếng này của Lãnh Liệt. Dương Nhược Thi cảm thấy có chút lo lắng. Mặc dù người của Ám Dạ không thích cô, nhưng mà bởi vì cô đã từng liều mình đã cứu Mộ Sở, cho nên lúc đầu bọn họ vẫn có cảm tạ ân nghĩa. Bởi vì cái phần ơn nghĩa này mà đối với những việc cô làm, trong tiềm thức bọn họ vẫn luôn mở một con mắt nhắm một con mắt. Giống như là Lệ Viêm, ban đầu cô cứu Mộ Sở thì anh lộ rõ biểu cảm cái mạng này của tôi cũng có thể cho cô. Cho đến nay cô cũng vẫn còn nhớ. Nhưng mà Lãnh Liệt thì lại không như vậy. Anh tĩnh táo đến mức gần như lạnh lùng. Đối với chuyện cô Mộ Sở, anh không hềó tận mắt nhìn thấy. Ba năm nay, bọn họ cũng chẳng mấy khi giao thiệp với nhau. Cho nên đối với cô Lãnh Liệt vẫn luôn đề phòng cô tuyệt đối, không chỉ một điểm một thứ. Sau khi Lãnh Liệt bỏ đi, di@en*dyan(lee^qu.donnn), Mộ Sở vẫn tự giam mình ở trong phòng. Anh không nói. Nhưng là cô nhìn ra được, Mộ Sở đang hối hận, khổ sở vì chuyện của Diệu Tinh.
Dương Nhược Thi từ từ nắm những ngón tay lại. A Sở. Em ở bên cạnh anh gần ba năm qua, chẳng lẽ lại vẫn không bằng mấy tháng kia sao? Trình Diệu Tinh! Tại sao chung quy cô cứ ưa thích đi giành đồ của người khác vậy! Không. Tôi sẽ không để cho cô thực hiện được. Có tôi ở đây. Cả đời này cô đừng mơ tưởng muốn hạnh phúc
Ở bệnh viện trông giữ cả đêm. Diệu Tinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-tinh-nhan-hai-diep/1997621/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.