Không khí trong nháy mắt trở nên khẩn trương, nhìn cái bình trong tay Đường Nhã Đình, Tiêu Lăng Phong siết lòng bàn tay thật chặt, kéo Diệu Tinh đến phía sau mình.
"Nhã Đình, có chuyện gì thì cứ từ từ nói, cô hãy bình tĩnh một chút!" Tiêu Lăng Phong khẩn trương nói an ủi. Hiện tại Đường Nhã Đình đã hoàn toàn nổi điên, có lẽ là cô ta đang làm gì, chính bản thân cô ta cũng không biết rõ ràng lắm.
"Từ từ nói sao?" Đường Nhã Đình giống như là nghe thấy chuyện cười vậy. Tại sao tôi lại phải từ từ nói chuyện cùng với các người, thời điểm các người mang những đứa bé của tôi đi, các người có nghĩ tới phải từ từ nói chuyện cùng với tôi hay không?"
"Rốt cuộc phải làm thế nào thì cô mới có thể tin tưởng được là, chúng tôi thật sự không biết con của cô đang ở nơi nào?" @MeBau*[email protected]@ Diệu Tinh nhìn chằm chằm vào Đường Nhã Đình, cô hiểu rõ mình đã sắp mất kiên nhẫn để nói ra những lời giải thích rồi.
"Tôi mới không tin, Trình Diệu Tinh, không phải là mày không chịu thừa nhận hay sao? Hôm nay tao liền giết mày, tao muốn nhìn xem mày còn có thể làm khó đứa bé của tao như thế nào được nữa!" Đường Nhã Đình nói xong liền tiến lên. Tiêu Lăng Phong dùng sức đẩy Diệu Tinh qua một bên, tiến lên cầm lấy cổ tay của Đường Nhã Đình.
"Nhã Đình, cô hãy bình tĩnh một chút!" Tiêu Lăng Phong hô to.
"Tôi đã tỉnh táo suốt năm năm qua rồi!" Đường Nhã Đình đỏ mắt kêu lớn: "Tiêu Lăng Phong, bây giờ tôi không có biện pháp để tỉnh táo nữa. Anh càng che chở cho cô ta thì tôi lại càng hận cô ta hơn!" die,n;da.nlze.qu;ydo/nn Đường Nhã Đình dùng sức giùng giằng thật mạnh, chất lỏng trong bình bị lắc mạnh sóng ra bên ngoài, rơi vãi xuống trên mặt đất.
"A!" Diệu Tinh bị dọa cho sợ đến kêu to một tiếng. Nhìn hai người giằng co với nhau, hô hấp của Diệu Tinh cũng như sắp muốn ngưng lại. Mà a xít sun phu rit bị trào ra ngoài, rất hiển nhiên, đã bị vẩy một chút vào trên cánh tay của Tiêu Lăng Phong, cũng vẩy vào vào trên cánh tay của Đường Nhã Đình.
Một hồi đau đớn bén nhọn ập tới, nhưng mà cả hai người lại vẫn cứ giằng co, cũng không có ai muốn buông tay ra.
Nhìn chất lỏng trong bình kịch liệt đung đưa, Diệu Tinh dọa cho sợ đến hô hấp đều muốn ngưng: "Tiêu Lăng Phong, anh điên rồi có phải hay không?" Trái tim của Diệu Tinh bị nhíu chặt lại, đau đớn một hồi. Đến lúc này Diệu Tinh cũng không còn suy nghĩ gì nhiều nữa, cô xông lên phía trước, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn nắm lấy cổ tay của Đường Nhã Đình.
"Ai cần em phải đi tới chỗ này!" Tiêu Lăng Phong hướng Diệu Tinh hô to. "Em buông tay ra, tránh xa ra một chút!" Tiêu Lăng Phong kêu to.
"Tiêu Lăng Phong, anh mớilà người phải buông tay ra!" Diệu Tinh cũng bén nhọn hô to.
Đường Nhã Đình nhìn hai người trước mắt, cười nhạt một chút. Tiêu Lăng Phong, quả nhiên đúng là không có lúc nào mà anh không nghĩ tới Trình Diệu Tinh!
"A…" Đường Nhã Đình gọi một tiếng, thừa dịp Tiêu Lăng Phong bị phân tâm, liền dùng sức đẩy mạnh Diệu Tinh một cái té nhào xuống đất.
"Diệu Tinh!" Tiêu Lăng Phong kêu lên một tiếng, dùng sức đẩy mạnh Đường Nhã Đình ra. Anh ngồi xổm xuống muốn đỡ Diệu Tinh. Đường Nhã Đình bị lui về phía sau mấy bước, nặng nề ngã xuống trên mặt đất. Nhưng mà mặc dù bị ngã xuống, mặc dù chất lỏng trong bình cũng đã bị rơi vãi ra ngoài làm bị thương tay của cô, thế nhưng Đường Nhã Đình cũng không hề có một chút buông lỏng.
"Tiêu Lăng Phong, anh liền để ý đến cô ta như vậy hay sao?" Đường Nhã Đình cười. "Không phải là anh đã nói, bất kể cô ta có biến thành hình dáng gì anh cũng vẫn thương cô ta ư! Ngày hôm nay tôi đây sẽ cho anh có cơ hội được chứng minh!" Đường Nhã Đình cười, đột nhiên từ dưới đất bò dậy, chạy như bay về hướng Diệu Tinh.
" Trình Diệu Tinh, đồ tiện nhân này, mày hãy chết đi!" Đường Nhã Đình mắng to, dội tất cả a xít sun phu rit trong bình vào người Diệu Tinh.
"Diệu Tinh!" Vào lúc Diệu Tinh bị dọa cho sợ đến không có cách nào nhúc nhích nổi, thì Tiêu Lăng Phong nhào qua, dùng thân thể của mình ngăn cản cho Diệu Tinh.
Tiếp theo, một tiếng rên rỉ thống khổ cùng với tiếng khóc thất thanh của trẻ con vang lên...
Đường Nhã Đình đứng đờ tại chỗ. Cô hoàn toàn sửng sốt đến ngây người. Đường Nhã Đình không nghĩ tới Tiêu Lăng Phong vậy mà sẽ liều lĩnh bảo vệ cho Trình Diệu Tinh, càng không hề nghĩ tới... Hạ Cẩm Trình cùng hai bảo bảo của cô đang bước đi ra ngoài... Hơn nữa a xít sun phu rit tràn ra cũng đã văng đến trên cánh tay nhỏ bé trắng noãn của đứa bé
"Bảo bảo!" Đường Nhã Đình tiến lên, đứa bé hoảng sợ né tránh, "Ô ô..." Hai đứa bé khóc lớn. "Thật là sợ, thật là sợ, ba ba cứu mạng..." Hai đứa bé vươn người vẻ đầy sự bất lực hướng về phía Hạ Cẩm Trình.
Nhìn vết thương trên cánh tay của đứa nhỏ, ánh mắt của Đường Nhã Đình trở nên càng vằn lên máu đỏ thêm. Tiếng khóc tê tâm liệt phế của đứa bé càng làm cho Đường Nhã Đình bị mất đi lý trí hoàn toàn. Cũng là do các ngườ, cũng là do các người làm hại...
"Tiêu Lăng Phong!" Nghe tiếng rên la đầy thống khổ của Tiêu Lăng Phong, thân thể Diệu Tinh chợt cứng đờ. "Tiêu Lăng Phong, anh có bị làm sao không?" Diệu Tinh lớn tiếng hỏi, nhìn dấu vết ướt nhẹp một mảng thật to trên bả vai của Tiêu Lăng Phong, trong đầu của cô nổ oàng một tiếng thật lớn. "Lăng Phong, anh như thế nào rồi!" Diệu Tinh bị dọa cho sợ đến khóc lớn. Cô đưa tay tới muốn xem vết thương của anh một chút.
"Đừng đụng vào!" Tiêu Lăng Phong bắt được cổ tay của Diệu Tinh. "Anh không sao!" Anh đau đến mức ngay cả giọng nói cũng đang phát run.
"Lăng Phong!" Hạ Cẩm Trình chạy tới, đỡ Tiêu Lăng Phong dậy. "Anh như thế nào rồi?" Hạ Cẩm Trình bị hù dọa đén mức sắc mặt tái nhợt.
"Tôi không sao!" Tiêu Lăng Phong lắc đầu, "Mau đi xem mấy đứa nhỏ một chút đi!"
Hạ Cẩm Trình siết chặt quả đấm. Anh nhanh chóng chạy đến bên cạnh mấy đứa bé, ôm lấy tiểu Na lên trên tay.
"Anh buông con bé ra!" Đường Nhã Đình thấy tiểu Na lại một lần nữa bị ôm đi, cô kêu to xông tới. Tiểu Na vừa khóc, vừa trốn vào trong ngực ba ba. Nhìn mẹ đang xông lại, tiểu Triết bị dọa sợ lại càng khóc vang dội thêm, sau đó cậu bé phí sức chạy tới hướng về phía Diệu Tinh.
"Dì ơi, con sợ!" Tiểu Triết khóc. Vốn dĩ đã bị kích thích bởi vì tiểu Na bị thương, lại phát hiện ra con trai của mình đang nhào vào trong ngực Diệu Tinh. Đường Nhã Đình càng thêm tức giận.
"A!" Cô kêu to một tiếng, rút từ trong túi xách ra một con dao găm sáng như tuyết, nhào tới. Nhìn thấy Đường Nhã Đình xông lại, Diệu Tinh theo bản năng liền ôm Tiểu Triết vào trong ngực mình thật chặc.
"Không phải là tấc cả các người đều phản bội lại tôi hết hay sao? Như vậy, các người hãy đi chết đi, cũng đi chết hết đi!" Đường Nhã Đình xông về phía Diệu Tinh. Nhìn con dao găm sáng như tuyết, Tiêu Lăng Phong vùng vẫy đứng lên. Vốn dĩ anh nghĩ muốn đẩy Đường Nhã Đình ra, nhưng mà vết thương trên bả vai anh tuy không quá mức nghiêm trọng, nhưng cũng đã làm cho anh đau đến mức thân thể không thể nào đứng thẳng lên được, không còn đủ sức lực để đẩy Đường Nhã Đình đã nổi điên ra ngoài nữa.
Phập… Tiếng lưỡi dao găm đâm vào trong thân thể đã làm cho Diệu Tinh ngây người. Đến ngay cả Tiểu Triết đang ở trong ngực cô cũng quên cả khóc thút thít. Cậu bé trợn to hai mắt, nhìn mình cặp mắt của mẹ mình không hiểu sao lại đỏ rực, cứ như vậy đâm lưỡi dao nhọn sắc kia vào trong thân thể của chú, nhìn máu tươi đang nhuộm đỏ áo sơ mi màu trắng của chú...
"A…" Diệu Tinh kêu to xông tới, dùng hết toàn bộ tinh thần và khí lực để đẩy Đường Nhã Đình ra. Tiêu Lăng Phong che vết thương, từ từ ngã xuống... "Tiêu Lăng Phong!" Diệu Tinh lớn tiếng kêu lên.
Tiêu Lăng Phong nhìn Diệu Tinh, dùng hết sức lực giơ tay lên, cầm bàn tay Diệu Tinh đang run rẩy, "Anh không sao!" Tiêu Lăng Phong cười một tiếng, sau đó anh từ từ nhắm ánh mắt lại...
"Tiêu Lăng Phong!" Diệu Tinh lớn tiếng kêu, nhưng mà Tiêu Lăng Phong vẫn không hề đáp lại một tiếng. "Tiêu Lăng Phong, anh tỉnh lại!" Diệu Tinh òa khóc. Lưỡi dao găm, lưỡi dao găm kia đã cắm vào trong ngực...
Diệu Tinh không dám nghĩ tiếp. "Tiêu Lăng Phong, anh không nên có chuyện, không nên..."
"Diệu Tinh, đừng sợ!" Hạ Cẩm Trình không biết nên an ủi Diệu Tinh như thế nào. Hết thảy mọi chuyện đều đột nhiên phát sinh ra như vậy, nhìn vết thương của Tiêu Lăng Phong vẫn chảy máu không ngừng, anh cảm thấy từng hồi lạnh lẽo đánh tới.
"Cẩm Trình, làm thế nào bây giờ, làm thế nào bây giờ!" Diệu Tinh cứ khóc không biết phải làm sao…
"Em hãy bình tỉnh một chút!!" Hạ Cẩm Trình bắt được cổ tay của Diệu Tinh. "Hiện tại nhất định phải lập tức đi bệnh viện đã!" Giong nói của Hạ Cẩm Trình có chút phát run. Anh nâng Tiêu Lăng Phong dậy cõng lên người nhanh chóng đi tới hướng xe đang dừng.
Đường Nhã Đình té ngồi dưới đất, cô nhìn vết máu trên đất, nhìn xe ô tô nhanh chóng biến mất...
"A…" một tiếng kêu rên giống như dã thú phát ra từ trong cổ của Đường Nhã Đình. "Đứa bé, đứa bé của tôi..." Đường Nhã Đình khóc lóc, lảo đảo bò dậy. Nhưng mà cô không bước được mấy bước cũng liền nặng ngã ra ở trên mặt đất. Cho đến khi cô vô lực bò dậy được, thì... tiếng còi xe cảnh sát cũng phá vỡ phía chân trời...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]