Chương trước
Chương sau
   Sau giờ ngọ là sự yên lặng một mảnh, thậm chí ngay cả ánh mặt trời cũng lúc này cũng trở nên nhu hòa. Ánh sáng nhu hòa từ từ tỏa ra, chiếc màn cửa sổ màu trắng theo gió nhẹ nhàng di động. Ánh sáng vàng rực rỡ rọi vào vào trên mặt thảm, dâng lên thứ ánh sáng nhu hòa...

     Tiêu Lăng Phong nhìn người trong ngực ngủ say, dịu dàng hôn lên sợi tóc ướt mồ hôi của cô. Diệu Tinh bỗng nhẹ nhàng nhúc nhích, từ từ tỉnh lại.

     "Còn đau không?"

     Diệu Tinh cắn cắn đôi môi, trốn vào trong ngực Tiêu Lăng Phong, cười cười. Hôn lên trán của Tiêu Lăng Phong, dường như Diệu Tinh chợt nghĩ tới điều gì đó, liền giơ tay lên sờ sờ vào ngực của anh, @MeBau*[email protected]@ sờ bả vai, sau đó là sau lưng...

     "Làm thế nào bây giờ, anh bị em làm cho vết thương chồng chất." Diệu Tinh nói có chút đau lòng.

     "Cho nên, em phải chịu trách nhiệm đối với anh!" Tiêu Lăng Phong nói xong liền đứng dậy, ôm lấy Diệu Tinh đi vào trong phòng tắm.

     Sắc trời đã dần dần tối xuống. Tiêu Lăng Phong nắm chặt ngón tay Diệu Tinh đi chậm rãi ở dưới bóng tối của hàng cây trên đường.

     "Anh muốn mang em đi nơi nào?" Diệu Tinh hỏi. Đã đi thật lâu rồi, hiện tại bụng thật là đói.

     "Một hồi nữa đã đến!" die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on Tiêu Lăng Phong dịu dàng nói, nhẹ nhàng vuốt ve sợi tóc của Diệu Tinh. Bộ dạng ngọt ngào của hai người làm cho người khác phải ghé mắt nhìn, chung quanh không ngừng phát ra tiếng xuýt xoa đầy hâm mộ.

     "Rốt cuộc anh còn muốn làm cái gì nữa vậy!" Diệu Tinh khẽ cau mày.

     "Có một bà xã tuyệt vời như vậy, dĩ nhiên anh muốn toàn bộ thế giới này cũng được biết rồi !" Tiêu Lăng Phong nhíu mi lại cười nói. “Đi nào!” Rốt cục khi đí đến giữa ở đám người dầy đặc nhất trên quảng trường, thì Tiêu Lăng Phong dừng bước lại.

     "Đây là đâu vậy? Người ở đây nhiều quá!" Diệu Tinh có chút sợ, nhưng mà vào lúc này Tiêu Lăng Phong lại buông tay cô ra: "Tiêu Lăng Phong!" Diệu Tinh có chút bất an: "Anh ở đâu?" Câu hỏi của cô cũng không có tiếng đáp lại.

     Diệu Tinh đứng tại chỗ, không dám cử động. Bàn tay nhỏ bé nắm lấy vạt áo đầy bất an. Đây là nơi nào vậy?

     "Tiêu Lăng Phong, anh ở đâu?" diễ↕n☾đ↕àn☾lê☾q↕uý☾đ↕ôn Diệu Tinh không dám gọi Tiêu Lăng Phong quá lớn. Nhưng mà chỉ có một mình ở chỗ này, cô thật sự có chút sợ: "Tiêu Lăng Phong!" Giọng nói của Diệu Tinh đã có chút phát run, trong tròng mắt của cô lúc này tràn đầy nước mắt.

     "Trình Diệu Tinh…" lúc này, cô đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của Tiêu Lăng Phong từ nơi không xa truyền đến, âm thanh âm nghe cực kỳ vang dội...

     Một tiếng gọi này cũng đủ thu hút sự chú ý mọi người đều tập trung ở ở chỗ này. Ngày càng nghe thấy có càng nhiều tiếng bước chân đi đến để nhìn, sự bất an trong lòng Diệu Tinh nổi dậy càng nhiều hơn.

     Diệu Tinh nghiêng lỗ tai, tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh: "Tiêu Lăng Phong, anh ở đâu vậy?" Diệu Tinh hỏi vươn tay ra, sờ soạng ở trong không khí:  "Đừng làm em sợ!" Diệu Tinh khóc sụt sùi.

     "Trình tiểu thư, Trình Diệu Tinh!" diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn Tiêu Lăng Phong nhẹ nhàng kêu lên. Một bó hoa được đưa tới trước mặt Diệu Tinh. Diệu Tinh nhẹ nhàng hít hà, mùi vị thơm quá! 

"Diệu Tinh, gả cho anh nhé, có được không?" Tiêu Lăng Phong nói xong lấy từ trong túi quần ra một cái hộp nhung nhìn rất tinh sảo, sau đó quỳ một đầu gối xuống. 

     "... Anh làm gì vậy?" Diệu Tinh sờ soạng muốn kéo anh đứng dậy. Cô tựa như nghe thấy âm thanh của đầu gối va chạm vào mặt đất.

     "Diệu Tinh gả cho anh nhé, có được không? Anh sẽ khiến cho cả đời em được vui vẻ, thật vui vẻ!" Giọng nói của Tiêu Lăng Phong rất nhẹ, nhưng là bởi vì chung quanh quá mức an tĩnh, tất cả mọi người đều nín thở nhìn một màn lãng mạn trước mắt mình.

     Gương mặt Diệu Tinh có chút nóng lên, mặc dù cô không nhìn thấy, nhưng mà cô có thể cảm giác được có rất nhiều người ở chung quanh.

     "Gả cho anh ấy đi! Đáp ứng anh ấy đi!" Nhiều âm thanh khác nhau từ trong đám người truyền ra.

     "Diệu Tinh. Có được không?" Tiêu Lăng Phong mềm giọng hỏi. Nhìn thấy Diệu Tinh có chút ngượng ngùng, bộ dạng lại có chút co quắp, anh lại càng cười đến hòa nhã hơn.

     "Anh mau đứng dậy nhanh lên một chút!" Diệu Tinh có chút nóng nảy. Mình không phải cũng sớm đã chấp nhận rồi đó sao! Sao anh ấy còn làm những thứ này.

     "Cô gái nhỏ, hãy nói đồng ý anh ấy nhanh một chút đi!"

     "Có được không?" Tiêu Lăng Phong vẫn hỏi đầy sự hòa nhã.

     Rốt cuộc, nước mắt trong tròng mắt Diệu Tinh liền rơi xuống. Diệu Tinh gật đầu một cái. Giờ phút này Diệu Tinh thật sự cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.

     Tiêu Lăng Phong cười, lấy chiếc nhẫn ra đeo vào trên ngón tay của Diệu Tinh, đứng dậy ôm thật chặc lấy Diệu Tinh, quay vòng vo mấy vòng tại chỗ. Sau đó kéo cô ôm vào trong ngực: "Bà xã, anh yêu em!" Ở trong tiếng âm nhạc tuyệt vời của đài phun nước cùng với tiếng vỗ tay của mọi người, hai người ôm lấy nhau thật chặt...

     Diệu Tinh ôm Tiêu Lăng Phong thật chặt, nước mắt của cô làm ướt nhẹp vạt áo của anh, giống như là cô quá cảm động, cũng rất giống như là cô cực kỳ sợ hãi.

     "Sao vậy?" Tiêu Lăng Phong ôn nhu hỏi. 

     "Anh đi đâu vậy?" Diệu Tinh nghẹn ngào giống như là một đứa nhỏ đang tủi thân vậy: "Tại sao anh lại buông tay em ra như thế?" Diệu Tinh hỏi giọng nói mang đầy vẻ uất ức.

     "Anh..."

     "Không bao giờ được bỏ em lại một mình nữa, có được hay không? Em, em thật là sợ..." Tựa như Diệu Tinh không hề nghĩ đến phải đợi câu trả lười của Tiêu Lăng Phong, mà chỉ là muốn bày tỏ nỗi uất ức của mình vậy.

     "Ngốc ạ!" Tiêu Lăng Phong khẽ vuốt ve đỉnh đầu của Diệu Tinh. "Đừng sợ, không sao đâu!" Anh nói an ủi. "Là anh đã không suy tính chu toàn... Nhưng mà... anh vẫn luôn quan sát em!" Tiêu Lăng Phong nói bảo đảm: "Anh làm sao lại để cho em nằm ngoài tầm mắt quan sát của anh được chứ! Về sau này anh không bao giờ có thể như vậy nữa. Sẽ không để lại em một mình, sau này sẽ không bao giờ để cho em phải sợ hãi vì không nắm được tay của anh nữa..."

     "Thật sao?"

     "Dĩ nhiên rồi!" Tiêu Lăng Phong gật đầu: "Nơi này, tất cả mọi người đều đã chứng kiến chúng ta như vậy. Nếu như về sau này anh có lỗi với em, thì anh..."

     "Nếu như anh còn dám nói ra nữa, em cũng sẽ không thèm để ý đến anh nữa!" Diệu Tinh cau mày: "Chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy, còn cần đến lời bảo đảm, lời thề hay sao?"

     "Ừ, chúng ta không cần đế lời bảo đảm, bởi vì chúng ta đã dung hợp vào với nhau rồi, không còn có bất cứ chuyện gì, không còn có bất kỳ lực lượng gì có thể tách chúng ta xa nhau được nữa..."

     Nhà họ Tiêu.

     Bậc trưởng bối của hai nhà đang ngồi chung một chỗ để banf bạc chuyện đám cưới. Ngược lại Diệu Tinh và Tiêu Lăng Phong chỉ nhẹ nhàng ngồi ở một bên.

     "Chị dâu!" Tịch Mạt tới ngồi bên cạnh.

     "Em làm gì thế?" Tiêu Lăng Phong hỏi. Nhìn nụ cười của Tịch Mạt Tiêu Lăng Phong cảm thấy chắc chắn không có chuyện tốt.

     "Này. Tiêu Lăng Phong, anh có ý gì chăng!" Diệu Tinh trợn mắt: "Ông nội, ông nhìn anh ấy một chút xem!" Tịch Mạt kêu lên. Tiêu Thiên Trì liền ngẩng đầu lên trợn mắt nhìn cháu nội của mình một cái. Nhưng mà vẻ mặt ông lại giống như lộ rõ mừng rỡ thưởng thức vậy.

     "Xong rồi. Xong rồi, hiện tại cháu đã không cồn một chút địa vị nào nữa rồi. Cái gì mà cháu gái kia chứ, cháu dâu cũng mạnh hơn cả cháu nữa rồi!" Tịch Mạt nói như oán trách.

"Em bao nhiêu tuổi rồi vậy? Còn đi học trẻ con cái trò tố cáo!" Tiêu Lăng Phong chỉ xì mũi hừ một tiếng đối với hành động kia của Tịch Mạt.

     "Thế anh bao nhiêu tuổi rồi? vậy? Lại vẫn còn học trẻ nhỏ cái kiểu gây gổ như vậy!" Tịch Mạt bĩu môi.

     "Bùi Hạo Thần, mau mau mau, đến đưa con bé này đi chỗ khác!" Tiêu Lăng Phong chán ghét giơ cánh tay lên: "Không hiểu nổi, rốt cuộc Hạo Thần, cậu có thể coi trọng con bé ở điểm nào!"

     "Hai người là anh em với nhau, thật ra thì tôi cũng cảm thấy tò mò, không hiểu Diệu Tinh coi trọng anh ở điểm nào!" Bùi Hạo Thần cười.

     Diệu Tinh bị bọn họ chọc cho không ngừng cười khanh khách: "Hai người sao lại có thể như vậy chứ? Thế nào mà đều giống như là những đứa trẻ vậy?"

     "Ai muốn chấp nhặt với em!" Tiêu Lăng Phong lôi kéo tay Diệu Tinh.

     "Tiêu Lăng Phong, ở đây anh dám ức hiếp anh, em đây liền trở về ức hiếp con gái của anh!" Diệu Tinh nhanh chóng đứng dậy. 

     "Tịch Mạt, "Diệu Tinh kéo Tịch Mạt. "Đều muốn cậu nề nếp một chút, người mang thai cần phải cẩn thận một chút! Mau ngồi xuống đi. Chúng ta không cần để ý tới anh ấy nữa!" Diệu Tinh nói xong đánh vào trên người Tiêu Lăng Phong một cái.

     "Chị dâu, vẫn chỉ có chị dâu là tốt với em nhất!" Tịch Mạt nhô người ra ôm lấy Diệu Tinh, sau đó quay sang giả vờ làm cái mặt quỷ đối với anh trai của mình.

     Mấy bậc cao niên ngồi ở một bên nhìn một màn chung quy cũng không nhịn được mà bật cười ra thành tiếng.

Nhà họ Tiêu từ trên xuống dưới đều bận rộn. Một năm này thật sự là chuyện tốt không ngừng, chẳng những tiểu thư về nhà, thiếu gia cũng sắp kết hôn. Tòa nhà lớn vắng lạnh năm năm, trong nháy mắt liền lập tức tràn ngập niềm vui hạnh phúc cùng sự ngọt ngào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.