36 năm trước, Mary Vilson trong một lần về thăm anh trai của mình thì đã vô tình gặp được một cậu bé khoảng 5 tuổi, ăn mặc có phần nhếch nhác đang bị một đám du côn khác vây đánh. Mary không đành nhìn cậu nhóc bị đánh như vậy liền kêu tài xế của mình mau đến giúp cậu nhóc.
Nhìn cậu nhóc bị đánh bầm dập ngồi bên cạnh để mình xử lí vết thương cho mà không một lời kêu đau kia, Mary chỉ biết thở dài sau đó mỉm cười nhẹ nhàng hơn nữa, cô cất tiếng hỏi.
- Nhóc con, em tên là gì?
- Tôi không có tên.
Cậu nhóc đó nhìn Mary sau đó cúi gằm mặt lên tiếng. Mary nhíu mày nhìn cậu nhóc này, đúng là một cậu nhóc có ngoại hình ưa nhìn nhưng sao phải cúi gằm mặt thế kia? Mary đặt túi đựng băng gạc các thứ sang một bên nhìn về phía tài xế ngồi phía trước kia.
- Mau về biệt thự nếu không anh trai tôi sẽ lo lắng.
- Vâng thưa thiếu phu nhân.
Tài xế đó nói rồi liền khởi động xe theo lịch trình đến nhà chủ tịch Vilson, anh trai của vị thiếu phu nhân này. Mary quay qua cậu bé bên cạnh mà mỉm cười cất tiếng hỏi.
- Em không có người thân sao cậu bé?
- Không có.
- Vậy quyết định thế đi, từ nay em sẽ là em trai của chị. Tên em là Arthur Vilson. Arthur, tên của vị vua vĩ đại đó em biết không?
- Arthur... Vilson?
Cậu bé đó lặp lại cái tên này mà chỉ mím môi cúi đầu, người phụ nữ này thậm chí còn không biết cậu ta là ai vậy mà ngay lần đầu tiên gặp đã nhận làm em trai còn cho cậu ta một cái tên sao, một cái tên cao quý? Nhưng tại sao lại thế này? Tại sao lại cảm thấy vui vẻ như vậy chứ?
- Coi như em đồng ý rồi nhé.
Mary mỉm cười mà nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu nhóc này, có lớp trai khá rõ ràng, xem ra cậu nhóc đã từng làm việc nặng nhiều đi. Nhưng không sao, từ nay đã có cô chăm sóc cho cậu nhóc này rồi, sẽ không ai ức hiếp em trai của cô.
- Anh, được không? Ba mẹ mất sớm, hai anh em chúng ta nương tựa vào nhau mà sống. Nay có thêm một người em trai nữa cũng sẽ rất vui mà anh cũng lại có thêm người ở bên đỡ cô đơn.
Mary nhìn anh trai mình, James Vilson mà không ngừng mè nheo đủ đường chỉ vì muốn anh trai đồng ý chấp nhận Arthur. James Vilson vỗ nhẹ vào mu bàn tay của em gái mình rồi đưa mắt đánh giá cậu nhóc trước mặt kia. Tuy có chút gầy yếu nhưng cốt cách rất được, sau này nhất định sẽ làm lên chuyện.
- Chỉ cần em vui là được rồi Mary. Cậu nhóc này xem ra cũng rất có tiền đồ.
- Anh là nhất mà, cảm ơn anh.
Mary vui vẻ hôn chụt một cái lên má anh trai mình. Arthur đứng đó dõi theo hai anh em họ cuối cùng cũng lên tiếng.
- Xin đừng đưa tên tôi vào gia đình của mọi người, chỉ cần trên danh nghĩa là được.
Arthur vừa rứt lời làm cả hai anh em Vilson đều kinh ngạc. Mary nhìn Arthur chăm chú nhưng cuối cùng cũng chỉ mỉm cười không có hỏi thêm, cô tin tưởng Arthur có lí do của riêng mình. Thực ra đến sau này Mary mới biết được lí do vì sao Arthur không thực sự muốn trở thành thành viên của nhà Vilson.
Cứ vậy mà Arthur được sống tại nhà Vilson cùng với người anh trai trên danh nghĩa kia. Mary cũng thường xuyên tới đây, cô còn đem theo người chồng mới kết hôn tới đây để Arthur gặp mặt. Bọn họ vẫn rất vui vẻ, một cuộc sống như mơ vậy đó.
- "Arthur, chị muốn báo cho em tin vui này, chị có thai rồi, là được hai tháng."
- Chúc mừng chị.
Arthur đứng ở cửa sổ cầm điện thoại áp bên tai khẽ mỉm cười lên tiếng. Mary hẳn rất vui vẻ khi biết mình có thai đi, chị gái của cậu ta luôn yêu thích trẻ con mà. Xem ra James và anh rể sẽ cưng chị ấy lên tận mây xanh nữa thôi.
- "Em nghĩ xem là trai hay gái? Anh rể em nói là con nào cũng được anh ấy đều thích nhưng chị lại thích con gái hơn. Chắc chắn chị sẽ sinh ra một tiểu công chúa xinh đẹp."
- Chị vui là được rồi. Mang thai như vậy chị nên cẩn thận nghỉ ngơi cho tốt, cũng nên báo cáo cho James biết.
- "Tất nhiên rồi, nhà chúng ta sẽ đông thêm một người nữa."
Mary thực sự quá vui vẻ, điều đó lây sang cả Arthur làm cậu nhóc không biết phải làm sao nữa. Tuy nhiên gia tộc nhà họ Lâm bên đó thực sự quá mức có vấn đề, có lẽ nên cẩn thận để bảo vệ Mary thì hơn.
Hơn 7 tháng sau đó, đúng thật là một tiểu công chúa đã ra đời, cô bé xinh xắn được đặt cái tên Lizzi rất dễ thương khiến cho mọi người đều yêu thương không thôi. Mary ngồi trên giường bệnh mà nhẹ nhàng ôm lấy đứa con mà mình yêu thương vào lòng.
- Arthur nhìn xem, đây là cháu gái của em Lizzi. Chị đã hạ bút viết lên giấy khai sinh cho con bé là Liz đó.
Mary mỉm cười hướng Arthur lên tiếng. Arthur tiến lại gần chị gái mình mà nhìn bé con đang ngủ ở trong vòng tay của mẹ mình kia. Ngay lúc đó cánh cửa được kéo ra, James vội vàng chạy vào phòng mà có chút kích động vô cùng.
- Mary, cháu... cháu gái của anh.
Arthur quả thực phải công nhận rằng James sẽ chỉ dịu dàng khi ở cùng Mary và nay có lẽ là cả nhóc Lizzi kia nữa. Tuy vậy đối với cậu Mary vẫn là trên hết, chỉ riêng chị ấy mà thôi. Cả nhà bọn họ đều vui vẻ ngắm tiểu công chúa xinh xắn kia. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.
2 năm sau đó, đại gia tộc họ Lâm lại bắt đầu chào mừng sự ra đời của cặp song sinh nhưng lại quyết dấu đi thân phận của một đứa không để lộ ra bên ngoài. Arthur ngồi bên cạnh Mary cùng uống trà trong khi Liz được bà vú trông nom ở phòng bên rồi.
- Đại gia tộc đó liệu có ổn hay không đây Mary?
- Chị thực sự cũng chẳng hiểu họ nghĩ gì nhưng thật tội nghiệp bé con đó khi lại không được người khác công nhận.
- Dù sao thì em và James cũng lo cho chị thôi.
Arthur nhấp một ngụm trà rồi đứng dậy. Mary cũng vui vẻ đứng dậy theo cậu nhóc, mới ngày nào thôi mà nay Arthur trông đã có vẻ chững chạc rồi. Mary liền cùng Arthur rời khỏi phòng, đến trước cửa nhà rồi Mary vẫn không thôi càu nhàu Arthur.
- Em không thể vào nhìn mặt cháu gái mình một chút sao.
- Vẫn là không cần, chị cũng liên tục gửi ảnh của Liz tới cho em đó thôi.
Arthur nói rồi ôm lấy Mary sau đó liền lên xe rời khỏi. Mọi chuyện vẫn rất tốt, chưa có gì xấu xảy ra cả.
Lại 2 năm nữa trôi qua, trước ngày sinh nhật của Liz một tuần, Arthur đột nhiên nhận được điện thoại của Mary, chị ấy đã gọi cho cậu không biết bao nhiêu cuộc rồi.
- Mary có chuyện gì vậy?
- "Arthur... em không thể ngừng việc mình đang làm được sao? Chị rất lo lắng cho em."
Mary nói với giọng rất tha thiết, đặc biệt quan tâm làm Arthur thấy lạ. Vài ngày trước chị gái cậu còn rất hào hứng để chuẩn bị hết thảy cho sinh nhật của Liz mà. Chẳng lẽ chị ấy biết cậu nhóc đang làm gì sao?
- Mary, đã có chuyện gì xảy ra sao? Em vẫn ổn, em không sao cả, công việc cũng rất tốt.
- "Chị biết lí do vì sao năm đó em lại nói vậy. Em lo sợ khi chị và James biết sự thật thì sẽ bỏ rơi em sao? Arthur, chị và James đều rất yêu quý em, đều đã coi em như em trai thực sự vậy. Cho nên em cũng không cần phải làm công việc đó nữa."
Mary đột nhiên kích động hét lớn trong điện thoại làm cho Arthur thoáng sững sờ, vậy là Mary biết hết mọi chuyện rồi sao? Tại sao biết rồi mà lại im lặng như vậy chứ?
- Mary, em luôn ổn, em còn muốn báo đáp chị cho nên em sẽ không sao cả, chị đừng lo.
- "Chị không lo lắng sao được? Em là em trai của chị cơ mà. Arthur, dù gì thì mong em cũng hãy chăm lo cho cả Lizzi, con bé còn quá nhỏ lại chẳng hiểu chuyện gì cả."
- Liz sẽ ổn, con bé có một người mẹ tuyệt vời như chị nên sẽ chẳng có chuyện gì đâu.
- "Mong là em nói đúng, vậy chị cúp máy đây, tạm biệt em, gửi lời chào của chị tới James."
Mary nói rồi liền đó tắt máy, Arthur vẫn còn không hiểu lắm nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Có lẽ hôm nay Mary chỉ là có chút kích động một chút mà thôi. Cậu ta mang tâm trạng bình tĩnh nhất đến gặp ông chủ của mình mà còn việc phải huấn luyện cho cô bé tinh nghịch kia nữa. Cô bé đó thật ngang bướng vì cho rằng cậu ta hơn mình có 6 tuổi nên không xứng làm sư phụ, đúng là chỉ có nữ nhân nhà Taylor mới như vậy.
Trong khi đó tại biệt thự riêng của Mary, cô nhìn Liz đang mỉm cười ngọt ngào nhìn mình kia, con gái của cô, phải làm sao đây? Mary cúi xuống bế Liz mà ôm vào lòng mình thật chặt. Liz ngoan ngoãn im lặng không nói gì cả chỉ để mama ôm mình.
- Mẹ yêu công chúa của mẹ rất nhiều.
- Con cũng yêu mama.
- Ba và mẹ sẽ phải rời khỏi nhà vài hôm để chuẩn bị tiệc sinh nhật thật lớn cho Lizzi, cho nên vài ngày này con sẽ ổn mà phải không?
- Vâng.
Liz ngoan ngoãn gật đầu mà ngước lên nhìn mẹ mình. Mary mỉm cười không đành lòng nhìn con gái mình. Lizzi của cô còn quá nhỏ, con bé chỉ mới sắp tròn 4 tuổi mà thôi.
- Hãy nhớ nếu có chuyện gì xảy ra con hãy đến tìm bác James và cậu Arthur được chứ Lizzi?
- Vâng, mama đừng lo, con sẽ ngoan ngoãn ở nhà đợi mama và papa.
Liz ngoan ngoãn mỉm cười ngọt ngào sau đó được mẹ mình nắm tay đưa ra ngoài phòng khách. Đứng ở cửa lớn nhìn ba mẹ mình đang lên xe rời đi kia Liz không có khóc, cô bé chỉ nắm chặt lấy làn váy của mình mà mím chặt môi lại.
- Papa, mama nhất định phải quay trở lại. Lizzi nhất định sẽ ngoan ngoãn.
- Tiểu thư ta liền vào trong nhà thôi.
Bà Vú thận trọng lên tiếng rồi nắm tay Liz đi vào mà đóng cửa lại. Tiên sinh và phu nhân đã căn dặn phải chăm sóc tiểu thư thật đặc biệt, có thể vài ngày nữa sẽ có người đến đưa tiểu thư đi ngay thôi. Chắc chắn tiên sinh và phu nhân sẽ tổ chức tiệc sinh nhật thật lớn cho tiểu thư.
_______
doll: vẫn thấy thương cho cuộc đời của liz nhiều hơn sarah kill à, kid viết xong mấy chương rồi nhưng up tạm một chương lên thôi:v
p/s" viết sườn xong nhưng sẽ ko up 'akuma city' nữa rồi nhá kill ^^
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]