Edit: Mon Miêu
“Mộ Thanh Thần, mặc kệ em có suy nghĩ muốn rời đi, hay muốn ở chung với anh ta. Không có sự đồng ý của tôi, cả đời em cũng đừng mơ tưởng muốn chạytrốn.”
Bỏ lại một câu nói lạnh nhạt, Mạc Lãnh Tiêu không quay đầu, kiên quyết rời khỏi phòng.
Quần áo của Thanh Thần xốc xếch, cứ ngây ngốc ngồi trên ghế sa lon như vậy,thân thể bị anh châm lửa cũng vì anh bỏ đi mà mất dần nhiệt độ vốn có.
Tay nhỏ bé của cô gắt gao ôm lấy chính mình, cô vô lực dựa thân thể của bản thân lên trên ghế sa lon bên cạnh, nước mắt không ngừng chảy xuống theo tóc mai.
Cô biết anh tức giận, rất tức giận.
Cô cũngbiết, quan hệ của cô và anh khó khăn lắm mới dịu đi một chút, nhưng bởivì lời nói của cô mà lại trở nên xa cách lần nữa.
Nhưng cô khôngcó cách nào khác, không có cách nào đắm chìm vào trong hạnh phúc có thểmất đi bất cứ lúc nào kia, con người luôn có lòng tham, trước kia, cô có thể không so đo bất cứ cái gì, cho dù biết anh yêu Bạch Tử Nhược, nhưng cô vẫn bất chấp tất cả.
Nhưng mà bây giờ cô đau, cô sợ, cô không có dũng khí giống như thiêu thân lao đầu vào lửa nữa, cô muốn trốn,chạy trốn tới một nơi có thể che mưa che gió, liếm láp vết thương củamình thật tốt.
Nhưng cô lại không bỏ được anh, thật sự không bỏ được.
Lãnh, anh nói, không có sự đồng ý của anh, em không thể rời xa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-phuc-hac-co-be-chi-cho-yeu-toi/3015936/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.