“Mộ Thanh Thần, emrốt cuộc là sợ bị Tiểu Nhược nhìn thấy, hay là sợ bị Diễn Thần nhìnthấy?” Bàn tay giữ chặt mặt của cô, anh khiến cho cô chống lại con ngươi không có nhiệt độ của mình: “Tiểu Nhược nhìn thấy là việc của tôi, giải thích thế nào là việc của tôi, em nói cho tôi biết em sợ cái gì?”
Nhìn cô im lặng không nói, Mạc Lãnh Tiêu cười lạnh: “Em sợ người đàn ông kia nhìn thấy có đúng không? Em sợ anh ta nhìn thấy bộ dạng này của chúngta, sẽ không cần em nữa, có đúng không? Mộ Thanh Thần, nếu như em khôngcó ý gì đối với anh ta thì em đang sợ cái gì?”
Cô sợ cái gì? Cô sợ cái gì?
Anh nói cô sợ cái gì? Cô sợ mỗi ngày anh vì cô ấy mà tâm sự nặng nề, cô sợhàng đêm anh vì cô ấy mà trằn trọc khó ngủ, cô sợ trong mắt anh khôngmột chút vui vẻ nào, cô sợ trên mặt anh có chút lo lắng, cô sợ anh buồn bực, cô sợ anh hoảng hốt, cô sợ anh đau lòng.
Anh nói cô sợ cái gì? Cô sợ chẳng phải là anh bị tổn thương sao?
Nếu không phải vì vậy, cô cần gì phải làm những chuyện phí sức này, không được cám ơn mà còn luôn cho anh cơ hội xử oan cô?
Uất ức, ép cô tới thở không nổi nhưng Thanh Thần không muốn mở miệng nóicho anh biết, không muốn nhìn thấy sự chế giễu trong mắt của anh: “MạcLãnh Tiêu, anh buông tôi ra, buông tôi ra!”
Bàn tay nhỏ bé vung quả đấm, Thanh Thần không ngừng đánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-phuc-hac-co-be-chi-cho-yeu-toi/3015926/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.