Thanh Thần nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thả lỏng tâm tình, dựa vào chiếc tủ phía sau, nghe giai điệu êm tai của Piano.
Xung quanh cũng im lặng, toàn bộ thế giới dường như cũng tươi đẹp hơn.
Cô cảm thấy bản thân như ở trong mây, lâng lâng, cơ thể càng ngày càng nhẹ, suy nghĩ càng ngày càng xa.
Dần dần, dần dần chậm rãi hòa theo khúc nhạc.
Thanh Thần cảm thấy dường như mình quên đi mọi đau thương, đả kích, mọi thứ, cô đều quên sạch sẽ…
Nốt nhạc cuối cùng theo ngón tay của Diễn Thần vang lên, Thanh Thần đã yên lặng ngủ.
Anh xoay người, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang nhắm nghiền yên tĩnh của cô, đôi môi mỏng khẽ cong lên.
Ánh mặt trời chiếu vào gương mặt trong suốt của cô, lông mi thật dài nhưcánh bướm động nhưng không động. Tất cả đều đẹp đến mức khiến anh giốngnhư đui mù.
“Cậu chủ!” Giọng nói trầm thấp đột ngột vang lên phía ngoài phòng.
Diễn Thần hơi chấn động, nhanh chóng xoay người: “Xuỵt…”
Anh nhẹ nhàng đặt áo khoác lên người cô, môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên trán cô, mang theo sự cưng chiều cùng thương sót.
Diễn Thần nhìn cô thật lâu, trong mắt đầy sự yêu thương.
Anh biết, cô mệt mỏi, thật sự mệt mỏi.
Nếu không, cô sẽ không yên lặng ngủ trong căn phòng xa lạ thế này.
Đau thương luyến tiếc quanh quẩn trong mắt anh.
Anh nhẹ nhàng kéo cô ôm vào ngực, cúi đầu tham lam nhìn gương mặt của cô: “Thanh Thần…”
Một tiếng thở dài nhàn nhạt theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-phuc-hac-co-be-chi-cho-yeu-toi/3015896/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.