Thanh Thần bày ra một nụ cười tươi, ở trong lồng ngực anh đưa tay với tới ngoài cửa sổ, đónlấy bông tuyết đang rơi xuống, mãi cho đến lúc tuyết tan, tay lạnh đi…
“Chúng ta quay về đi.” Đầu nhỏ thẳng dậy, nhìn anh, trong mắt tràn đầy dịu dàng: “Ông Mạc, chúng ta về đi.”
Nơi này, không có người nào nhìn thấy bọn họ, anh cũng không cần dịu dàngnhư bình thường với cô. Phong cảnh ở đây thật đẹp, anh không nên rảnhrỗi thưởng thức cùng cô.
Cô lạnh lùng, Mạc Lãnh Tiêu giữ vai cô, rồi nâng cằm cô lên: “Nếu ngay từ đầu, em không phản đối. Kết cục, cũng là do anh nói.”
Khóe miệng cong lên nụ cười khổ, Thanh Thần có chút mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt.
Không còn thưởng thức cảnh đẹp nữa, Thanh Thần chỉ cảm thấy một trận đau đớn, đau đến hoảng sợ…
Cô biết, anh vẫn không chịu buông tha mình, cho dù vết thương của cô đã rất nhiều.
--- ------ ------ Đường phân cách của cô gái mèo --- ------ ------ ------ --------
Ngày thi, Thanh Thần dậy thật sớm, cầm tập tranh, đi xuống lầu.
“Hôm nay cậu chủ tiện đường muốn đưa cô đến trường để thi…Cô… Bọn họ thânmật như vậy, nhưng tôi hiểu, trong lòng cậu chủ vẫn có cô, nếu khôngphải tiện nhân kia quấn lấy cậu ấy…”
Mẹ Từ đứng ở ngã rẽ cầu thang, tiếng nói trong góc phòng khách từ từ truyền đến.
Đôi mắt hơi ảm đạm một chút, Thanh Thần cố ý cố ý bước nhanh xuống cầu thang: “Mẹ Từ, Dịch Hàn đến sao?”
“Cô Mộ.” Mẹ Từ vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-phuc-hac-co-be-chi-cho-yeu-toi/3015887/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.