Ngẩng đầu lên, nhìn mắt của anh, trong đồng tử xinh đẹp kia, tràn đầy thụ sủng nhược kinh. Lời của anh, ăn mòn lòng của cô.
"Tiểu nha đầu." Dịu dàng hôn tai của cô, anh ở bên tai cô nhỏ giọng đầu độc : "Nói, em nhớ Lãnh."
"Lãnh, em nhớ anh lắm." Tay nhỏ bé, vòng chắc eo của anh, hít mũi một cái, cô không cho mình rơi nước mắt.
Cô nhớ anh rồi, mỗi một ngày mỗi một đêm, mỗi một phút mỗi một giây.
Dắt tay của cô, Mạc Lãnh Tiêu cười ảm đạm, mang theo cô liền rời đi.
"Lãnh?" Tựa vào trong ngực của anh, Thanh Thần không hiểu nhìn anh: "Chúng ta phải đi đâu?"
Bàn tay vuốt vuốt tóc của cô, anh nhếch khóe miệng: "Em không phải là thích trượt tuyết sao? Chúng ta đi trượt tuyết."
". . . . . ." Tay nhỏ bé run lên, cô trợn to hai mắt: "Trượt tuyết, bây giờ?"
Ôm cô vào trong ngực, nắm chặt tay lạnh lẽo của cô, anh cười: "Tiểu nha đầu, tôi dẫn em đi trượt tuyết, về sau mỗi mùa đông, em đều có thể đi."
Nghe lời của anh, nước mắt nơi khóe mắt của Thanh Thần cứ như vậy rơi xuống.
Anh, là đến nói từ biệt từ biệt với cô đi. Lần này, bọn họ, thật sự kết thúc, thật sự, phải tách ra.
Khó trách, anh gọi cô là tiểu nha đầu, trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên, anh dùng biệt danh thân thiết như vậy gọi cô.
Tim, rất đau rất đau, khóe miệng cô giương lên mức độ vẫn xinh đẹp như cũ, nắm thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-phuc-hac-co-be-chi-cho-yeu-toi/3015869/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.