Cuối cùng là muốn cô làm gì chứ? Bọn họ vốn là hai người xa lạ, tại sao phải có những hành động thân mật giữa bọn họ như vậy!
“Cô sợ tôi sao? Hả?” Không nhận được câu trả lời, Mạc Lãnh Tiêu tiếp tục hỏi.
Đôi tay nhỏ bé đánh vào lồng ngực cứng rắn của anh, đầu mũi hiện lên từng đợt tức giận: “Buông tôi ra…., tôi muốn ra ngoài…tôi, tôi không muốn nói chuyện với anh, mặc kệ bao nhiêu tiền, tôi cũng đồng ý đền cho anh…xin buông tôi ra, buông ra!”
Thanh Thần rất sợ, người đàn ông này rất ngang ngược, không chấp nhận theo tự nhiên, càng lại gần anh, càng nguy hiểm… cô thà rằng bị đưa đi vĩnh viễn chứ không muốn nhận món nợ này, cũng không muốn bị người ta ép buộc như vậy.
“Cô sợ tôi.” Không còn là câu hỏi nữa, phản ứng của cô đã cho Mạc Lãnh Tiêu câu trả lời: “Mạc Triển Phong? Cô cũng sợ sao?”
Giọng nói lạnh lùng, đề tài lại bị thay đổi, khi tên gọi quen thuộc truyền tới vành tai Thanh Thần, thân thể vốn đang giãy giụa bỗng ngừng lại.
Anh Triển Phong? Cô sợ sao?
Không, cô không sợ!
Anh Triển Phong dịu dàng như vậy, hiền lành như vậy, khi ở cạnh anh ấy cô không sợ bất cứ thương tổn nào, người đàn ông hoàn mỹ như thế, cô tại sao phải sợ?
Mắt đen trong bóng tối không hề chớp mắt nhìn chằm chằm gò má láng mịn của Thanh Thần, giữa hai chân mày tự nhiên hiện lên nụ cười ngọt ngào, làm trong lòng Mạc Lãnh Tiêu tức giận mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-phuc-hac-co-be-chi-cho-yeu-toi/3015737/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.