Lộ Viễn Bạch mồ hôi nhễ nhại nhìn thân dưới của đối phương, đôi mắt đào hoa từ trên cao nhìn xuống dừng ở khuôn mặt của người đàn ông.
Hơi thở trong miệng không ổn định, xoay người chuyển vị trí ngồi trên gần như đã mất hết sức lực, bây giờ khắp eo đều đã mềm nhũn, nhờ bàn tay to lớn của người đàn ông giữ lấy mới miễn cưỡng thẳng lưng được.
Ngay cả như thế, đối với với Đoàn Dự căn bản là trói gà không chặt*, nhưng thái độ không kiêu ngạo thì không được.
"Đồ vật chết tiệt."
Đôi môi đỏ mọng của Lộ Viễn Bạch bị hôn đến mức nghiến răng chửi rủa.
Cậu biết tên cẩu đàn ông này sẽ không bỏ cuộc trừ khi có mục đích đàng hoàng, từ khi Đoàn Dự trở về vào buổi chiều ánh mắt của anh đã vô cùng lộ liễu, Lộ Viễn Bạch biết bản thân khó thoát khỏi kiếp này, đề phòng khắp nơi, nhưng không ngờ lại đập đầu ở trong phòng tắm, mất trí nhớ.
Đợi lần nữa có ý thức trở lại đã thấy bản thân đang cưỡi ngựa trên người đàn ông.
Hơn nữa một tuần nay Đoàn Dự không được chạm vào người, nhất thời đấu đá lung tung giống như một đứa trẻ còn chưa mọc lông, gần như là đem người làm rất tàn nhẫn.
Lộ Viễn Bạch nhất thời kích động nói không thành lời, một ngọn lửa không tên bùng cháy bên trong lồng ngực.
Mẹ nó, đồ vật chết tiệt.
Nhân lúc cậu mất trí nhớ mà làm đến mức này.
Lúc này Lộ Viễn Bạch đang lên xuống trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-ly-hon-truoc-khi-toi-mat-tri-nho/2579514/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.