Lưu Hoán Minh ký tên lên chứng từ, giờ phút này ông ta như đang ngậm một ngụm máu trong họng, nuốt không trôi, nhả cũng không ra.
Nhưng đối phương không đứng dậy, Lưu Hoán Minh cũng chỉ có thể ngồi im trên ghế.
Dù cho hiện tại đang bị khuất nhục, ông ta cũng không thể đứng dậy rời đi.
Đoàn Dự nhìn khuôn mặt đối phương, rõ ràng không cam lòng lại cố nén không dám biểu hiện trên mặt.
Nhưng gương mặt ông ta càng bình tĩnh, càng có thể nói rõ lửa giận trong lòng ông ta.
Đây là điều mà Đoàn Dự muốn.
Sau đó người đàn ông từ ghế trên đứng dậy, lúc chuẩn bị đi còn không quên lưu lại một câu.
“Tôi sẽ cho Lưu Hoán Đông một khoản bồi thường.”
Lời này lọt vào tai người đối diện, nghe vô cùng mỉa mai.
Đoàn Dự và Phó Hành Vân đi rồi, Lưu Hoán Minh mới từ ghế trên đứng lên, sau đó cất bước ra khỏi Cục Cảnh Sát, mới vừa đi ra ngoài không được vài bước liền giận dữ đạp thùng rác bên đường.
“Mẹ nó!”
Chỉ thấy khuôn mặt người đàn ông tây trang giày da phẳng phiu lúc này trở nên vặn vẹo, sống hơn ba mươi năm Lưu Hoán Minh từ trước tới nay chưa từng khuất nhục như bây giờ.
Mà sự khuất nhục này lại khiến ông ta điên dại.
Lưu Hoán Minh trong lòng tức đến nổ phổi, Lưu Hoán Đông trêu chọc gây sự đối với ông ta mà nói chỉ là chuyện thường ngày, nhưng mà lần này lại cố tình chọc tới Đoàn Dự.
Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-ly-hon-truoc-khi-toi-mat-tri-nho/2579510/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.