Lộ Viễn Bạch uống một ngụm nước lớn trong tay của Đoàn Dự, hôm qua giọng cậu đã trở nên khàn rồi, cầu xin đối phương buông tha nhưng anh vẫn không chịu dừng lại.
Lời nhẹ nhàng cũng không ít, hầu như từ nhỏ đến lớn đây là lần Lộ Viễn Bạch dùng hết sức lực, vẫn không thấy anh mềm lòng mà buông tha cho cậu, trái lại còn bị ức hiếp nói ra những lời sến súa.
Tối hôm qua Lộ Viễn Bạch mệt đến mức muốn chết nhưng không có cách nào để dừng lại.
Liên tục nói những câu nói nhẹ nhàng nhưng lúc đó lòng dạ anh như sắt đá.
Đến cuối cùng thì Lộ Viễn Bạch mệt đến nỗi mắt mơ mơ màng màng nằm trên giường, nhưng anh dường như không biết mệt, một khắc cũng không dừng lại, đôi mắt như con sóng cuồn cuộn điên cuồng nhìn cậu.
Con sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt đó giống như muốn nuốt sống Lộ Viễn Bạch.
Lộ Viễn Bạch chỉ cảm thấy toàn thân như tan thành từng mảnh, đến nổi không còn sức nâng để cánh tay lên, nhưng một tay vẫn ôm chặt lấy thân của anh.
Lộ Viễn Bạch chịu không nổi nữa rồi, cậu nghẹn ngào rên rỉ thành tiếng, anh nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt trên má của Lộ Viễn Bạch, nỉ non bên tai Lộ Viễn Bạch rằng anh yêu em.
Lộ Viễn Bạch như con bù nhìn rơm nắm lấy tay của Đoàn Dự, người cậu giống như đang ở trên thuyền vậy nhấp nhô lên xuống theo nhịp điệu của anh.
Lộ Viễn Bạch nắm lấy tay Đoàn Dự quyến luyến không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-ly-hon-truoc-khi-toi-mat-tri-nho/2579491/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.