“Anh nói dối!”
Đoàn Dự đứng ở trước mặt Lộ Viễn Bạch, ánh mắt chăm chú nhìn vẻ mặt của Lộ Viễn Bạch.
“Em làm sao biết anh đang nói dối mà không phải nói thật.”
Lộ Viễn Bạch có chút xấu hổ, căn bản trước kia hai người không có làm chuyện đó như người đàn ông nói.
Lộ Viễn Bạch quay sang chỗ khác không thèm nhìn Đoàn Dự “Dù sao… chính là không có!”
Nói xong liền vội vàng bước đi để thoát khỏi hiện trường, đi ra ban công hít thở không khí.
Đoàn Dự nhìn bóng lưng của Lộ Viễn Bạch rời đi không nói thêm gì nữa mà đi vào phòng tắm.
Lúc đi ra trời đã tối rồi
Sau khi hai người ăn cơm xong thì người nào làm việc của người đấy không làm phiền tới nhau.
Vậy mà Đoàn Dự lại không hề nhìn Lộ Viễn Bạch.
Lộ Viễn Bạch bị mất ngủ năm năm. Năm năm này không phải là ngắn mà trước kia bởi vì mối quan hệ của hai người dựa vào một thoả thuận nên Đoàn Dự không quan tâm đến tình huống của Lộ Viễn Bạch.
Sau này khi quan sát kĩ càng thì Đoàn dự mới phát hiện ra.
Lộ Viễn Bạch giống như không lúc nào là không uống thuốc.
Có một lần, Đoàn Dự đã từng thấy thuốc của cậu. Lần đó khi Lộ Viễn Bạch ở nước ngoài quay phim mà khi đó trùng hợp là anh cũng ra nước ngoài công tác. Sau đó vì để thể hiện rằng hai người họ là một đôi phu phu hạnh phúc, Đoàn Dự đã đến khách sạn mà Lộ Viễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-ly-hon-truoc-khi-toi-mat-tri-nho/2579437/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.