Cửa phòng bị đẩy ra, ánh mắt Đoàn Dụ vẫn luôn dừng trên hồ sơ kế hoạch, đến đầu cũng không nâng lên chút nào.
Lộ Viễn Bạch nhớ ra quản gia nói hôm nay tâm trạng Đoàn Dự không tốt, cẩn thận, dè dặt đặt hoa ở trước cửa phòng làm việc, dự định vào phòng dỗ dành trước, chờ tâm trạng Đoàn dự tốt lên, cậu lại đưa hoa và nhẫn.
Lộ Viễn Bạch đi dép lê trắng, bước vào phòng làm việc, còn cố ý gây ra tiếng động, vậy mà người kia vẫn không nhìn cậu.
Lúc này mới mở miệng nói: "Vợ à, anh về rồi đây."
Giọng nói trong trẻo của Lộ Viễn Bạch vang lên trong phòng làm việc, nhưng Đoàn Dự vẫn rũ mắt nhìn bản kế hoạch.
Lộ Viễn Bạch tiến lên, bước lại gần bàn làm việc của Đoàn Dự, hơi nghiêng đầu nhìn anh.
Chỉ thấy người đàn ông vẻ mặt lạnh nhạt, thậm chí khi cậu đến gần cũng không thu hút được chút chú ý nào từ đối phương.
Lộ Viễn Bạch hơi bất ngờ, đêm qua vẫn còn rất tốt, mời cậu tắm rửa, còn ăn đồ ăn mà cậu đút, sao hôm nay đi làm về đã không thèm để ý tới mình?
Lộ Viễn Bạch mím môi, sau đó dời một chiếc ghế, ngồi vào bên cạnh Đoàn Dự.
Nhỏ giọng thì thầm bên tai anh: "Vợ, sao em lại không để ý anh?"
Đoàn Dự không lên tiếng, như cũ tiếp tục nhìn bản kế hoạch đã một ngày chưa lật qua trang mới.
Lộ Viễn Bạch thấy anh vẫn không thèm để ý đến mình, vươn một ngón tay trắng nõn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-ly-hon-truoc-khi-toi-mat-tri-nho/2579369/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.