Đoàn Dự sở dĩ chú ý tới quyển sách này cũng chỉ là trên văn bản có hai chữ dỗ dành người khác mà thôi.
Ngày hôm qua đứng ở cửa phòng lầu hai giằng co với Lộ Viễn Bạch, anh rõ ràng bị vây ở thế hạ phong, có thể nói là không có quyền làm chủ.
Mà sở dĩ Lộ Viễn Bạch có thể làm anh á khẩu không nói nên lời, cũng là bởi vì biết dỗ dành người khác.
Cái miệng nhỏ nhắn kia nói từng câu một đều là lời mê hoặc, làm cho anh đứng ngồi không yên, ngay cả sau khi tức giận anh cũng không cảm thấy chán ghét.
Mà khi bị Lộ Viễn Bạch làm cho á khẩu không nói nên lời, lần đầu tiên anh cảm nhận được sâu sắc cảm giác bất lực.
Loại cảm giác bị động này làm cho Đoàn Dự cảm thấy rất khó chịu, mà hai người hiện tại sớm chiều ở chung một chỗ, hắn cũng phải dần dần lấy lại quyền chủ đạo mới được.
Ít nhất nhìn cái này, lần sau đối phương lại tức giận thì có đối sách.
Không cần giống như hôm qua mất cả chì lẫn chài.
Đoàn Dự giơ tay mở trang đầu tiên, sau đó mí mắt gắt gao nhíu chặt lại.
Trà xanh dỗ dành quy tắc đầu tiên: phải học cách đau lòng giegie...
Thân hình cao lớn của Đoàn Dự đứng ở bên cạnh bàn làm việc, trong lúc nhất thời không có động tĩnh.
Ánh mắt dừng lại ở âm tiết ở cuối.
Giegie…
Là ý gì?
Từ khi còn nhỏ, anh đã đọc nhiều sách hơn các
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-ly-hon-truoc-khi-toi-mat-tri-nho/2579363/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.