Hộp đựng cơm bằng inox được chiếu rọi bởi ánh mặt trời phát ra ánh sáng rực rỡ.
Lộ Viễn Bạch nhìn Đoàn Dự, chợt nhận ra vợ của cậu rất hiếm khi cười.
Nhưng cũng không sao, không cười nhưng vẫn đẹp.
"Vợ ơi."
Đoàn Dự rũ mắt nhìn cậu, đối với cách gọi đột ngột này, có chút bài xích, nhưng cũng không phản bác.
"Làm sao vậy?"
"Anh có thể ăn thêm chút nữa không?" Lộ Viễn Bạch vừa nói, vừa đưa mắt nhìn về phía bình cháo.
Đoàn Dự chưa từng chăm sóc bất kỳ ai, đây là lần đầu tiên anh đút cho người khác ăn, vừa rồi khi đút Lộ Viễn Bạch vô cùng vụng về, hầu như là tự thân Lộ Viễn Bạch đuổi theo chiếc muỗng.
Vừa rồi cũng chưa ăn được mấy muỗng, thì đã bắt đầu trò chuyện.
Bây giờ trông thấy ánh mắt tha thiết mong chờ của cậu nhìn vào bình cháo, Đoàn Dự đành phải cầm muỗng lên lần nữa, định đút cho cậu một muỗng cháo.
Ngay lúc Đoàn Dự vừa múc một muỗng cháo kê, y tá vốn đứng trước cửa phòng bệnh cả buổi gõ cửa vài cái, rồi mới bước vào.
"Ngài Lộ, bây giờ cần phải truyền dịch, có thể sẽ làm cho dạ dày không được thoải mái, vậy nên tốt nhất là không nên ăn gì vào lúc này."
Lời nói vừa dứt, Lộ Viễn Bạch đã nhìn thấy cái muỗng trước mặt rẽ một vòng cung hoàn hảo, một lần nữa về lại bên trong bình cháo.
Lộ Viễn Bạch sững sờ, không thể tin được.
Lộ Viễn Bạch nhìn phần cháo kê còn thừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-ly-hon-truoc-khi-toi-mat-tri-nho/2579306/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.