Mã Thiệu Huy nhanh chóng lái xe về nhà. Anh bước chân gấp gáp tìm đến cửa phòng của Mã Du.
Bên trong truyền ra giọng nói dịu dàng của Tiết Nhiên Ly. Cô đang kể những câu truyện ngụ ngôn cho Mã Du nghe.
Mã Thiệu Huy gõ cửa, Tiết Nhiên Ly nghe thấy, cô dừng miệng, quyển sách dụ ngôn trên tay được khép lại. Cô đứng dậy đi ra mở cửa giúp anh.
Cô đưa mắt nhìn thấy trên tay anh cầm hộp bánh ở Yagust. Bất giác làm cô nhớ đến lần trước, anh không giải thích với cô, làm cho cô cứ nghĩ rằng bánh đó là anh mua riêng cho chị Bình Nhu, vì chị ấy không ăn được nên mới đem về cho mình.
Bản thân chẳng qua chỉ là kẻ dự bị của họ.
Mã Thiệu Huy đưa bánh tới trước mặt Tiết Nhiên Ly, anh cười khẽ nói:
- Mua cho em và Du Du đấy.
- Là đồ mới sao?
Tiết Nhiên Ly nói lời đầy ẩn ý, nhưng Mã Thiệu Huy làm sao mà hiểu được, anh chỉ gật đầu nói:
- Bánh vừa mới ra lò luôn đấy.
- Vâng, em cảm ơn ạ.
Tiết Nhiên Ly nhận bánh, cô đi đến phòng bếp để lấy thêm nĩa cho Mã Du. Còn Mã Thiệu Huy đi vào phòng, mắt nhìn con trai mình đang ngồi ngay ngắn trên giường ngủ.
Lòng anh nhói lên một nhịp. Bước chân chậm rãi đi đến cạnh cậu. Tay vuốt má hỏi:
- Chắc con sợ lắm có đúng không? Cha xin lỗi vì không bảo vệ được con.
Mã Du chớp mắt tròn xoe. Cậu tiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-lam-vo-ke/2972959/chuong-42.html