Mặt trời đã lên tận cao, treo lơ lửng giữa vùng trời sáng chói. Tiết Nhiên Ly đứng ở trong phòng, cách một lớp kính dày cộm, nhưng chỉ cần ngửa đầu lên, mắt nhìn vào mặt trời cũng có có cảm giác bị cháy bỏng con mắt.
Tiết Nhiên Ly vuốt bên mái tóc ngắn của mình, cô vén ra phía sau tai, phần tóc ngang nó cứ hay bị vướng vào miệng của cô, cần phải có kẹp để cố định lại, nhưng trước khi đến đây thì cô lại quên béng đi mất. Trong túi đựng đồ cá nhân nhỏ cũng không có đồ cột tóc hay cái kẹp tăm nào hết. Cô có chút tiếc nuối.
Âm thanh mở cửa cành cạch ở phía sau lưng, Tiết Nhiên Ly xoay người nhìn Mã Thiệu Huy. Hôm nay anh ăn mặc không khác gì mọi ngày đi làm. Áo sơ mi trắng bên trong, bên ngoài áo vest xanh đen tinh tế.
Chỉ khác mỗi cái, hôm nay anh rủ tóc mái xuống, không phải là dạng vuốt keo sáng bừng vầng trán như hồi trước hay là lúc sáng nay.
Tiết Nhiên Ly nhìn anh, trong đầu âm thầm đánh giá. Quả thực thì anh để tóc xả xuống nhìn trẻ ra vài tuổi, giống hệt mấy sinh viên đại học vừa tốt nghiệp vậy.
Cô ngẩn ngơ nhìn anh không chớp mắt. Mã Thiệu Huy cong môi cười, nhưng cố gắng không thể hiện rõ lắm, dáng vẻ giả vờ lạnh lùng đi tới cạnh Tiết Nhiên Ly.
Anh đưa tay lên vuốt mái tóc ngắn của cô, mái tóc mềm mại như sợi bông trong lòng bàn tay, anh yêu thích xoa tới xoa lui mà quên mất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-lam-vo-ke/2972896/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.