Kình Hân ngồi trong một quán nước, trên bàn là một ly capuchino vẫn chưa được thưởng thức. Điện thoại đã nứt vỡ, Kình Hân vẫn miễn cưỡng sử dụng. Chốc chốc cô lại thở dài một cái.
Khi tới đây cô không đem theo thẻ ngân hàng, cũng không đem theo tiền…
Vì thế cô không thể nào mua một cái điện thoại mới được. Mà cả ly capuchino trước mặt cô cũng không trả nổi.
Lúc gọi đồ, cô đã quên mất bản thân đã không còn khả năng chi trả bất cứ thứ gì.
Bấy giờ người duy nhất cô có thể tìm để mượn tiền, chỉ có thể là Ngọc Uyên Thư.
Tay thoăn thoắt, Kình Hân đang soạn tin.
“Chị có thể tới gặp em không?”
“Bây giờ à… chị không tới được đâu.”
“Sao thế?”
“Đêm qua bị ba mẹ chị bắt được, họ cấm cửa rồi.”
“Này, chị không có nói tên em ra với bọn họ đâu đúng không?”
“Haha… yên tâm đi, chị biết phải giữ bí mật về chuyện em tới đây mà. Bọn họ không biết đến sự hiện diện của em đâu.”
“Vậy bao giờ chúng ta gặp nhau đây?”
“Ầy, không được rồi, mẹ chị đang vào. Chị phải tắt máy đây.”
Cuộc hội thoại kết thúc nửa chừng như thế, Kình Hân không thể ngay lập tức gặp mặt Uyên Thư, mà người có thể giúp cô bây giờ cũng không thể đến.
Sớm biết vậy, cô đã mang đầy túi tiền chứ không phải mang một thân không đến đây.
Ngồi thở dài được một lúc, điện thoại lại có cuộc gọi tới. Tên đặt trên danh bạ rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-ky-nhan-cho-em-lon/2758716/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.