Mặt trời lên cao, tia nắng nghiêng ngả trên đầu lũ chim đang vui mừng cất tiếng hót lảnh lót nghe thật vui tai.
Thoang thoảng trong không gian phảng phất mùi hương thật quyến rũ, giúp đánh thức khứu giác của một người vẫn đang say giấc nồng.
“Mùi gì mà thơm vậy nhỉ?”
Kình Hân chui ra khỏi chăn, trông cô bây giờ thật nhỏ bé so với lớp chăn được Ninh Thương Thần “lo lắng” “cuốn” và “gói” cô lại.
Bất ngờ phát hiện người đàn ông đêm qua nằm bên cạnh mình đã biến mất, Kình Hân hoảng loạn lao xuống giường, chạy đi tìm Ninh Thương Thần.
Nhưng cô chỉ vừa kịp xỏ dép, Ninh Tín đã đem thứ được cho là phát ra thứ đánh thức cô dậy đem tới. Một bữa sáng đầy thịnh soạn đang được đem đến chỗ cô.
“Cô dậy rồi à, vậy mau chóng ăn sáng đi, lũ người hầu mới tới đã chuẩn bị đồ ăn cho cô đấy.”
Kình Hân không có tâm trạng ăn uống, cô lao thẳng xuống giường bỏ qua ông chạy ra ngoài, cô gấp gáp muốn tìm anh vì lo lắng.
“Cô đừng tìm nữa, cậu ấy đã đi từ lâu rồi.”
“Đi? Đi đâu chứ?”
Ninh Tín lắc đầu, ông không khuyên được anh, nên Ninh Thương Thần bây giờ đang ở công ty rồi…
“Ông chủ à! Đừng có miễn cưỡng như thế chứ.”
Hạ Tiểu Can hết lời lo lắng, cậu nhìn khuôn mặt đang cố gắng gượng của Ninh Thương Thần mà thấy tức giận thay.
“Anh cứ như thế này thì sớm sẽ chết đó!”
“Nhỏ tiếng thôi.”
“Nhưng mà!”
Bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-ky-nhan-cho-em-lon/2758671/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.